Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 1) -Chương 6. Tôi là thập tự giá cho bạn

CHƯƠNG 6. TÔI LÀ THẬP TỰ GIÁ CHO BẠN




Câu hỏi 1
Tôi thấy các swamis ăn ngon và thường xuyên thế, và không nghe nói thầy nhắc nhở gì về chế độ ăn này. Người ta nói thức ăn kích thích tinh dịch và ăn cho lưỡi là tội lỗi. Nó trước hết đáng phải được cúng dường cho các thượng đế v.v.
Điều đầu tiên: tôi không phải là người tin vào nhịn ăn, tôi tin vào ăn uống linh đình. Toàn thể cách tiếp cận của tôi là cách tiếp cận của lễ hội. Tôi không chống lại hoan lạc của bạn - chúng không phải là tất cả, người ta nên đi ra ngoài chúng, nhưng trong bản thân chúng, chúng là đẹp. Người ta không nên phủ nhận bất kì cái gì, bởi vì phần bị phủ nhận sẽ báo thù. Khoảnh khắc bạn bắt đầu phủ nhận bạn chống lại Đạo. Đạo là tự nhiên: ăn tiệc và không nhịn ăn. Nhịn ăn có thể được dùng chỉ khi nó tới một cách tự nhiên.
Thỉnh thoảng con vật nhịn ăn. Thỉnh thoảng bạn có thể quan sát con chó của bạn nhịn ăn: bạn để thức ăn xuống đất và nó sẽ không ăn. Nhưng nó không phải là người Jain, nó không tin vào nhịn ăn; nó không cảm thấy thích ăn. Đó không phải là vấn đề nguyên lí, đó không phải là triết lí - nó ốm, toàn thể bản thể nó chống lại việc ăn - thay vì ăn, nó muốn nôn ra. Nó sẽ đi và ăn cỏ và nôn. Nó muốn làm nhẹ bản thân nó, dạ dầy nó không trong điều kiện tiêu hoá được thêm cái gì nữa. Nhưng nó không phải là kẻ nhịn ăn.
Điều đó là tự nhiên.
Cho nên, nếu thỉnh thoảng bạn cảm thấy rằng nhịn ăn tới một cách tự nhiên - không như luật, không như nguyên tắc, không như triết lí phải được tuân theo, như kỉ luật phải được áp đặt, mà từ cảm giác tự nhiên của bạn về nó - tốt. Thế thì, điều đó nữa, bao giờ cũng nhớ rằng nhịn ăn của bạn là để phục vụ cho ăn tiệc, để cho bạn có thể ăn ngon lần nữa. Mục đích của nhịn ăn là như phương tiện, chưa bao giờ như mục đích; và điều đó sẽ xảy ra hiếm hoi thôi, thỉnh thoảng thôi. Và nếu bạn nhận biết hoàn hảo trong khi bạn ăn, và tận hưởng nó, bạn sẽ không bao giờ ăn quá nhiều.
Nhấn mạnh của tôi không phải là vào chế độ ăn mà vào nhận biết. Ăn ngon, tận hưởng nó vô cùng. Nhớ lấy, qui tắc là: nếu bạn không tận hưởng thức ăn bạn sẽ phải ăn nhiều hơn để bù lại. Nếu bạn tận hưởng thức ăn bạn sẽ ăn ít hơn, sẽ không có nhu cầu bù. Nếu bạn ăn chậm, nếm từng tí một của nó, nhai kĩ, bạn hoàn toàn bị hấp thu vào trong nó. Ăn nên là thiền.
Tôi không chống lại việc thưởng thức bởi vì tôi không chống lại các giác quan. Nhạy cảm là thông minh, nhạy cảm là sống động. Cái gọi là 'tôn giáo' của bạn đã cố làm bạn mất nhạy cảm, làm cho bạn đờ đẫn. Họ chống lại thưởng thức, họ muốn bạn làm cho lưỡi của bạn tuyệt đối nhạt nhẽo để cho bạn không thưởng thức cái gì. Nhưng đó không phải là trạng thái của mạnh khoẻ; lưỡi trở nên nhạt nhẽo chỉ trong ốm bệnh. Khi bạn bị sốt, lưỡi trở nên nhạt nhẽo. Khi bạn mạnh khoẻ lưỡi nhạy cảm; sống động, đập rộn ràng, rung động cùng năng lượng. Tôi không chống lại việc thưởng thức, tôi ủng hộ cho thưởng thức. Ăn ngon, thưởng thức ngon; thưởng thức là thiêng liêng.
Và do vậy, đích xác giống như thưởng thức, bạn phải nhìn vào cái đẹp và tận hưởng; bạn phải lắng nghe âm nhạc và tận hưởng; bạn phải chạm vào đá và lá cây và con người - hơi ấm, đường nét - và tận hưởng. Dùng mọi giác quan của bạn, dùng chúng ở mức tối đa của chúng, thế thì bạn sẽ thực sự sống và cuộc sống của bạn sẽ là ngọn lửa; nó sẽ không đờ đẫn, nó sẽ bốc lửa với năng lượng và tính sống.
Tôi không ủng hộ cho những người đã từng dạy bạn giết chết giác quan của bạn; họ chống lại thân thể. Và nhớ, thân thể là ngôi đền của bạn, thân thể là món quà thiêng liêng. Nó tinh tế thế và nó đẹp thế và nó kì diệu thế - giết nó là vô ơn với Thượng đế. Thượng đế đã cho bạn nếm trải; bạn đã không tạo ra nó, nó không là cái gì liên quan tới bạn. Thượng đế đã cho bạn mắt và Thượng đế đã làm ra thế giới phiêu diêu này mầu sắc thế, và ngài đã cho bạn đôi mắt. Để có giao cảm lớn giữa mắt và mầu sắc của thế giới. Và ngài đã làm mọi thứ và có hài hoà vô cùng. Đừng phá vỡ hài hoà này.
Những cái gọi là mahatma chỉ là những trò bản ngã, và cách tốt nhất để cảm thấy rằng bạn là vĩ đại là chống lại thân thể. Trẻ con làm điều đó. Đứa trẻ cảm thấy rằng nó buồn ỉa; nó kìm lại, nó cảm thấy mạnh mẽ bởi vì nó cảm thấy ý chí của nó: nó sẽ không nhường thân thể. Bóng đái của nó đầy và nó kìm lại. Nó muốn chứng tỏ cho thân thể 'Ta không phải là người hầu của mày, ta là chủ của mày.' Nhưng đây là những thói quen phá hoại.
Lắng nghe thân thể. Thân thể không phải là kẻ thù của bạn, và khi thân thể đang nói cái gì đó, làm tương ứng đi, bởi vì thân thể có trí huệ của riêng nó. Đừng quấy rối nó, đừng cứ theo hành trình tâm trí. Đó là lí do tại sao tôi không dạy bạn chế độ ăn uống nào, tôi dạy bạn chỉ nhận biết. Ăn với nhận biết đầy đủ, ăn có tính thiền, và thế thì bạn sẽ không bao giờ ăn nhiều và bạn sẽ không bao giờ ăn ít. Nhiều là xấu cũng như ít. Ăn quá nhiều là xấu, giống như nhịn ăn quá nhiều; đây là những cực đoan. Tự nhiên muốn bạn được cân bằng, là một loại thăng bằng, là ở giữa, không ít không nhiều. Đừng đi tới cực đoan. Đi tới cực đoan là thần kinh. Cho nên có hai kiểu người thần kinh về thức ăn: những người cứ ăn, không nghe thân thể - thân thể cứ kêu và la 'Dừng lại đi!' và họ cứ tiếp tục. Đây là những người thần kinh. Và thế rồi có dạng khác: thân thể cứ la 'Tôi đang đói!' và họ cứ nhịn ăn.
Chẳng ai là tôn giáo cả, cả hai đều thần kinh, cả hai đều bệnh hoạn - họ cần trị liệu, họ cần được vào bệnh viện. Bởi vì người tôn giáo là người được cân bằng: trong bất kì cái gì người đó làm, người đó bao giờ cũng ở giữa. Người đó chưa bao giờ đi tới cực đoan vì mọi cực đoan sẽ tạo ra căng thẳng, lo âu. Khi bạn ăn quá nhiều có lo âu bởi vì thân thể bị nặng gánh. Khi bạn không ăn đủ thế thì có lo âu bởi vì thân thể đói. Người tôn giáo là người biết dừng ở đâu; và điều đó nên tới từ nhận biết của bạn, không từ giáo lí nào đó.
Nếu tôi bảo bạn ăn bao nhiêu, điều đó sẽ là nguy hiểm bởi vì điều đó sẽ chỉ là trung bình. Ai đó rất gầy và ai đó  rất béo, và nếu tôi bảo bạn ăn bao nhiêu - 'ba miếng' - thế thì với ai đó nó có thể quá nhiều và với ai đó nó có thể chẳng là gì. Cho nên tôi không dạy qui tắc cứng nhắc, tôi đơn giản cho bạn cảm giác của nhận biết. Lắng nghe thân thể bạn: bạn có thân thể khác. Và thế thì có các kiểu năng lượng khác nhau, các kiểu tham gia khác nhau. Ai đó là giáo sư đại học; người đó không sử dụng nhiều năng lượng khi có liên quan tới thân thể. Người đó sẽ không cần nhiều thức ăn, và người đó sẽ cần loại thức ăn khác. Ai đó là người lao động, người đó sẽ cần nhiều thức ăn, và loại thức ăn khác. Bây giờ nguyên tắc cứng nhắc sẽ là nguy hiểm.
Không qui tắc nào có thể được cho như qui tắc phổ quát. George Bernard Shaw đã nói rằng chỉ có một qui tắc vàng, rằng không có qui tắc vàng nào. Nhớ điều đó, không có qui tắc vàng - không thể có được, bởi vì từng cá nhân là duy nhất tới mức không ai có thể qui định được. Cho nên tôi đơn giản cho bạn cảm giác.... Và cảm giác của tôi không phải là nguyên tắc, luật; cách tiếp cận của tôi là của nhận biết, bởi vì hôm nay bạn có thể cần nhiều thức ăn hơn, và ngày mai bạn có thể không cần nhiều thức ăn thế.
Vấn đề không chỉ là bạn khác với người khác - mọi ngày cuộc sống của bạn là khác với mọi ngày khác. Cả ngày bạn đã nghỉ ngơi, bạn có thể không cần nhiều thức ăn. Cả ngày bạn đã ở trong vườn đào hố, bạn có thể cần nhiều thức ăn. Người ta nên tỉnh táo và người ta nên có khả năng lắng nghe điều thân thể đang nói. Đi theo thân thể. Thân thể không là chủ, thân thể cũng không là nô lệ; thân thể là bạn của bạn - thân thiện với thân thể bạn đi.
Người cứ ăn quá nhiều và người cứ ăn theo chế độ cả hai đều trong cùng một bẫy. Họ cả hai đều điếc; họ không nghe điều thân thể đang nói. Và thế rồi bạn nói 'Người ta nói thức ăn kích thích tinh dịch và ăn cho lưỡi là tội lỗi. Nó trước hết đáng phải được cúng dường cho các thần v.v.' Bạn có đối kháng nào với các thần không? Nếu bạn cúng dường thức ăn.... Nhiều người thế cúng dường thức ăn điều đó sẽ kích thích tinh trùng của họ! Bạn có thù địch nào với các thần không? Và điều đó sẽ giúp cho họ rơi vào trong tội lỗi đấy! Tốt bụng vào. Để cho các thần được một mình đi. Thực ra, khi bạn ăn một cách kính trọng, yêu thương, có tính thiền, thức ăn được cúng dường cho Thượng đế vì Thượng đế là ở bên trong bạn. Mọi thức ăn đều được cúng dường cho Thượng đế ở bên trong. Chỉ kính trọng. Ăn với tình cảm, với lòng biết ơn. Thức ăn cho bạn cuộc sống, nó sẽ truyền sức sống cho bạn, nó sẽ trở thành máu của bạn, xương của bạn. Cảm thấy biết ơn đi - không có nó bạn sẽ không sống được, cảm thấy cám ơn đi. Và nếu bạn ăn một cách im lặng, có tính thiền và tâm trí bạn không xô đẩy đây đó, bạn toàn bộ ở đó, chú ý của bạn là hoàn hảo, đây là cúng dường. Bạn đã cúng dường thức ăn cho Thượng đế bởi vì bạn không là gì ngoài bàn tay của Thượng đế, nhạc cụ của ngài. Bạn đi đâu để cúng dường thức ăn? Bản thân Thượng đế đang ăn qua bạn, cho nên đừng cho Thượng đế ăn quá mức bằng không ngài sẽ cảm thấy đau bụng, đừng bỏ đói Thượng đế bằng không ngài sẽ cảm thấy đói.
Và những điều này là vô nghĩa, rằng 'ăn cho lưỡi là tội lỗi'. Thế thì bạn sẽ ăn cho cái gì? Thế thì nhìn cho mắt là tội lỗi, bạn sẽ nhìn vì cái gì? Thế thì nghe cho tai là tội lỗi, thế thì bạn sẽ nghe vì cái gì? Thế thì chẳng cái gì còn lại cho bạn - tự tử đi, vì toàn thể cuộc sống là của giác quan. Bất kì cái gì bạn làm, các giác quan đều vào. Chính là qua các giác quan mà bạn tuôn chảy và quan hệ với cuộc sống. Khi bạn ăn có thưởng thức, Thượng đế bên trong được đáp ứng, thoả mãn; và khi bạn ăn có thưởng thức, Thượng đế bên trong thức ăn được kính trọng. Nhưng các mahatma của bạn, cái gọi là các 'guru tôn giáo' của bạn, họ đã từng dạy bạn tự hành hạ mình. Nhân danh tôn giáo họ đã đơn giản dạy cho bạn chẳng cái gì ngoài tự bạo: 'Tự hành hạ bản thân mình đi. Bạn càng hành hạ nhiều, bạn càng trở nên có giá trị trong con mắt của Thượng đế. Bạn càng bất hạnh, bạn càng có nhiều đức hạnh. Nếu bạn hạnh phúc, bạn phạm tội. Hạnh phúc là tội lỗi; bất hạnh là đức hạnh.' Đây là logic của họ. Tôi không thể thấy vấn đề được, nó ngớ ngẩn thế, phi logic thế, ngu xuẩn hiển nhiên thế. Thượng đế hạnh phúc, cho nên nếu bạn muốn trong hoà điệu với Thượng đế, hạnh phúc đi.
Đây là giáo huấn của tôi: Thượng đế là hạnh phúc, cho nên nếu bạn muốn trong hoà điệu với Thượng đế, cứ hạnh phúc đi, bởi vì bất kì khi nào bạn hạnh phúc, bạn nhịp theo cùng bước với Thượng đế; bất kì khi nào bạn bất hạnh, bạn ra ngoài nhịp. Người khổ không thể là người tôn giáo được. Cho nên nếu bạn hỏi tôi tội lỗi là gì - chỉ có một tội lỗi thôi: cứ khổ là thành tội nhân rồi. Hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng, là thành thánh nhân. Để tôn giáo của bạn dạy cho bạn cách ca hát và cách nhảy múa và cách vui mừng trong cuộc sống. Để cho tôn giáo của bạn là tôn giáo khẳng định, tôn giáo nói có, tôn giáo của hạnh phúc, vui vẻ, phúc lạc.
Vứt mọi cái vô nghĩa mà bạn đã từng mang trong nhiều thế kỉ - cái đã làm cho toàn thể nhân loại bị què quặt. Nó đã làm cho mọi người xấu thế và bất hạnh thế và khổ thế. Và nó dường như chỉ là bệnh hoạn - những người muốn hành hạ bản thân họ; nó cho họ cái cớ. Tự hành hạ mình hay hành hạ người khác, cả hai đều là bệnh tật - chính ý tưởng hành hạ này. Ai đó là một Adolf Hitler, người đó hành hạ người khác; ai đó là một Mahatma Gandhi, người đó hành hạ bản thân mình. Cả hai đều trong cùng một con thuyền - có thể đứng xoay lưng vào nhau, nhưng đứng trong cùng một con thuyền. Niềm vui của Adolf Hitler là trong hành hạ người khác, niềm vui của mahatma Gandhi là trong hành hạ bản thân ông ấy, nhưng cả hai đều bạo hành. Logic là một - niềm vui của họ phụ thuộc vào việc hành hạ. Chiều hướng của họ là khác, nhưng chiều hướng không phải là vấn đề, tâm trí của họ có cùng thái độ: hành hạ. Bạn kính trọng người tự hành hạ mình vì bạn không hiểu logic của nó. Adolf Hitler bị kết án trên khắp thế giới và Gandhi được tôn thờ trên khắp thế giới, và tôi đơn giản bị phân vân. Làm sao điều này là có thể được? - bởi vì logic là một. Gandhi nói 'Đừng ăn cái gì để thưởng thức. Thưởng thức không nên được phép. Ăn là nghĩa vụ, không là niềm vui. Ăn bởi vì người ta phải sống, có vậy thôi.' Ông ấy qui giản niềm vui của việc ăn thành thế giới công việc bình thường: 'Đừng ăn như chơi.' Nhớ lấy, con vật ăn theo cách đó. Chúng ăn chỉ để ăn, chỉ để tồn tại, để sống sót. Bạn có thấy con vật nào tận hưởng thức ăn không? Chẳng chút nào. Chúng không có tiệc tùng và liên hoan, và chúng không hát và nhảy múa. Duy nhất con người đã làm cho ăn thành tiệc tùng lớn.
Và thái độ là như nhau về các điều khác. Gandhi nói 'Làm tình chỉ nếu bạn muốn có con, bằng không thì đừng bao giờ. Để yêu chỉ là sinh học. Ăn chỉ nên để sống còn và yêu chỉ nên để cho giống nòi sống còn. Đừng bao giờ làm yêu thành vui đùa.' Đó là điều con vật làm. Bạn có nhìn chó làm tình không? Nhìn vào mặt nó, bạn sẽ không thấy vui đùa nào... một loại nghĩa vụ. Nó phải làm điều đó, cái gì đó bị ép buộc từ bên trong - thôi thúc sinh học. Và khoảnh khắc nó làm tình xong, nó quên người yêu, nó đi theo cách riêng của nó, nó thậm chí chưa bao giờ nói 'cám ơn'. Được kết thúc, việc này được làm! Chỉ con người làm tình vì vui đùa. Đó là chỗ nhân loại cao hơn con vật - chỉ con người thích vui đùa; chỉ vì niềm vui của nó, chỉ vì cái đẹp của nó, chỉ vì âm nhạc và thơ ca của nó.
Đó là lí do tại sao tôi nói thuốc ngừa thai là cách mạng vĩ đại nhất trên thế giới bởi vì nó đã làm thay đổi hoàn toàn toàn thể quan niệm về yêu. Bây giờ người ta có thể yêu chỉ vì niềm vui. Không cần phải dưới cảnh nô lệ sinh học, không cần làm tình chỉ khi bạn muốn có con. Bây giờ dục và yêu là hoàn toàn tách rời. Thuốc ngừa thai đã làm nên cuộc cách mạng vĩ đại nhất: bây giờ dục là dục và yêu là yêu. Dục là khi nó mang tính sinh học; yêu là khi nó đơn giản là âm nhạc hay của hai thân thể gặp gỡ, nhấn chìm vào nhau, biến mất trong nhau, mất đi trong nhau, rơi vào trong chiều hướng nhịp điều hoàn toàn mới, hài hoà... kinh nghiệm cực thích. Không có vấn đề trẻ con, không đẩy - kéo sinh học, không cái gì. Bây giờ hành động này trong bản thân nó là đẹp, không còn là phương tiện hướng tới mục đích nào - đó là khác biệt. Làm là khi nó là phương tiện nhắm tới mục đích nào đó. Chơi là khi mục đích và phương tiện là cùng nhau. Chơi là khi bản thân phương tiện là mục đích - không có đầu khác cho nó.
Ăn vì niềm vui của nó, thế thì bạn là người, con người, sinh linh cao hơn. Yêu vì niềm vui của yêu, thế thì bạn là người, sinh linh cao hơn. Lắng nghe niềm vui của việc lắng nghe và bạn sẽ được tự do khỏi giới hạn của bản năng. Tôi không chống lại hạnh phúc, tôi ủng hộ tất cả cho nó. Tôi là người theo hưởng lạc, và đây là hiểu biết của tôi: rằng tất cả những người tâm linh vĩ đại của thế gian bao giờ cũng là người hưởng lạc. Nếu ai đó không phải là người hưởng lạc và giả vờ là người tâm linh, người đó không tâm linh - thế thì người đó là bị bệnh tâm thần. Bởi vì hạnh phúc là chính mục đích, chính cội nguồn, chính tận cùng của mọi thứ. Thượng đế đang tìm kiếm hạnh phúc qua bạn, trong cả triệu hình dạng. Cho phép ngài tất cả hạnh phúc mà là có thể và giúp ngài đi tới đỉnh cao hơn, lên tới ngày càng cao hơn, của hạnh phúc. Thế thì bạn là tôn giáo, và thế thì ngôi đền của bạn sẽ trở thành chỗ của lễ hội và nhà thờ của bạn sẽ không buốn và xấu thế, tối thế, chết thế, như nấm mồ. Thế thì sẽ có tiếng cười và sẽ có bài ca và sẽ có điệu vũ và sẽ có hân hoan lớn lao.
Tôn giáo đã chịu đựng rất nhiều bởi những người này, người đã từng dạy tự hành hạ. Tôn giáo phải được tự do khỏi mọi điều vô nghĩa này. Rác rưởi lớn đã trở nên được gắn vào tôn giáo. Tôn giáo bản chất không là gì ngoài vui vẻ. Cho nên bất kì cái gì cho bạn vui vẻ đều là đức hạnh; bất kì cái gì làm bạn buồn, bất hạnh, khổ, đều là tội lỗi. Để điều đó là tiêu chí. Và tôi không cho bạn các qui tắc cứng nhắc bởi vì tôi biết cách tâm trí con người vận hành. Một khi qui tắc cứng nhắc được cho, bạn quên nhận biết và bạn bắt đầu theo qui tắc cứng nhắc. Qui tắc cứng nhắc không phải là vấn đề - bạn có thể tuân theo qui tắc và bạn sẽ không bao giờ trưởng thành.
Nghe vài giai thoại:
Benny về tới nhà thấy bếp bừa bộn đầy những chén bát vỡ. 'Có chuyện gì vậy?' anh ta hỏi vợ mình. 'Có gì sai với sách nấu ăn ấy' cô vợ giải thích. 'Nó nói rằng cần một chén cũ không tay cầm dùng làm cái đo - và em phải mất mười một lần thử để có được cái chén không tay cầm mà không làm vỡ chén.' Bây giờ nếu sách nấu ăn nói điều đó, nó phải được thực hiện. Tâm trí con người là ngu xuẩn - nhớ điều đó. Một khi bạn có qui tắc cứng nhắc, bạn tuân theo nó. Đám đông đến gặp gỡ một ông lớn, và điều ông lớn nói, đã diễn ra. Chuông rung lên và người hầu ra cửa trả lời. Ông ta nhòm qua khe cửa, và nhận ra khách thăm, cho phép đám đông người lùi lại. 'Để ô của ông ở cửa' người hầu bảo khách thăm. 'Tôi không có ô' khách thăm trả lời. 'Thế thì về nhà và lấy một cái đến đây. Ông chủ bảo tôi mọi người đều phải để ô của họ ở cửa. Bằng không tôi sẽ không cho ông vào đâu.'
Qui tắc là qui tắc.
Một trong những bạn tôi là giáo sư ở Đại học Calcutta, một nhà khoa học rất có tiếng. Ông ấy tới Rangoon để lấy mẫu vật nước tiểu của người nào đó. Bệnh này xảy ra rất hiếm hoi và nước tiểu đổi hợp phần của nó, cho nên ông ta chạy xô tới Rangoon. Ông ta muốn nghiên cứu nó - ông ta đang làm việc, ông ta đang nghiên cứu bệnh đặc biệt đó. Ông ta có được nước tiểu. Ông ta sướng lắm vì bệnh này rất hiếm khi xảy ra, chỉ thỉnh thoảng. Nhưng khi ông ấy về tới sân bay Calcutta ông ta bị nhà chức trách ngăn cản. Họ nhìn vào hồ sơ của họ - không có mục nào cho nhập khẩu nước tiểu cả. Thế là họ nói 'Ông sẽ phải bỏ nó đi. Chúng tôi sẽ phải điều tra.' Nhưng ông ta nói 'Điều này là vô nghĩa!' 'Đây là mọi điều chúng tôi có thể làm. Ông có thể nhìn vào hồ sơ không ai đã từng nhập khẩu nước tiểu và chính phủ không có ý tưởng gì về nó, đây là cái gì đó mới!
Chúng tôi sẽ phải hỏi Delhi.' Và mọi sự trôi đi.... Cho nên nước tiểu là không được phép; nó vẫn còn với giới chức sân bay. Và ông giáo sư này kêu khóc, và ông ấy nói 'Chất này sẽ bị phá huỷ trong bốn mươi tám giờ và nó sẽ là vô dụng. Tôi cần nó ngay bây giờ.' 'Nhưng' họ nói 'điều đó là không thể được chút nào, bởi vì chúng tôi thậm chí không biết phải tính bao nhiêu tiền - phạt bao nhiêu. Chúng tôi sẽ phải đợi.'  Sau hai tháng, nước tiểu mới được chuyển giao. Bởi vì cái gì đó đi tới Delhi, và thế rồi hồ sơ đỏ, và.... Sau hai tháng!
Qui tắc là qui tắc. Và tôi không muốn bạn trở thành quan chức chính phủ, tôi muốn bạn trở thành người thông minh. Đó là cuộc săn đuổi vô vọng nhưng xe cảnh sát bắt kịp bọn cướp nhà băng thì đột nhiên xe thình lình đổi hướng chạy vào trạm xăng, từ điểm đó viên cảnh sát lái xe điện thoại cho sếp của mình. 'Các anh bắt được chúng chưa?' sếp hỏi một cách nóng lòng. 'Chúng may rồi' viên cảnh sát đáp. 'Chúng tôi khép dần lỗ hổng, chỉ còn nửa dặm nữa, thì tôi để ý xe đã qua năm trăm dặm và chúng tôi phải dừng và thay dầu.'
Bạn có thể làm gì khi dầu phải được thay cứ sau mỗi năm trăm dặm và năm trăm dặm đã tới rồi? Bạn phải thay dầu trước. Tôi chưa bao giờ cho bạn qui tắc cứng nhắc bởi vì tôi biết tâm trí của con người ngu xuẩn thế nào và có thể thế nào. Tôi đơn giản cho bạn cảm giác, nhận thức về chiều hướng. Cẩn thận và sống qua nhận biết đi. Bình thường bạn sống cuộc sống rất vô ý thức. Bạn ăn quá nhiều bởi vì bạn vô ý thức - bạn không biết bạn đang làm gì. Bạn trở nên ghen tị, bạn trở nên sở hữu, bởi vì bạn vô ý thức và bạn không biết bạn đang làm gì. Bạn phát điên trong giận dữ, bạn trở nên gần như bị ám ảnh bởi quỉ khi bạn đang trong cơn rồ dại, và bạn làm những điều mà bạn không biết rằng bạn đang làm.
Jesus nói trên cây chữ thập - lời cuối cùng của ông ấy, nhưng quan trọng mênh mông - ông ấy nói: Cha ơi, xin tha thứ cho những người này vì họ không biết họ đang làm gì. Bây giờ Ki tô giáo chưa bao giờ diễn giải những lời mênh mông này cho đúng. Thông điệp của Jesus là đơn giản. Ông ấy nói: Những người này là người vô ý thức. Họ không biết nhận biết chút nào, cho nên họ không thể có trách nhiệm được. Bất kì điều gì họ làm, họ làm trong giấc ngủ; họ là những người mộng du, người vừa ngủ vừa bước đi. Xin tha thứ cho họ. Họ không thể chịu trách nhiệm được.
Cho nên khi bạn ăn quá nhiều, tôi cầu nguyện Thượng đế, 'Cha ơi, xin tha thứ cho người này. Người đó không biết mình đang làm gì.' Khi bạn nhịn ăn, tôi lại phải cầu nguyện Thượng đế 'Xin tha thứ cho người này vì người đó không biết người đó đang làm gì.' Câu hỏi thực không phải là làm mà là đem nhận biết vào bản thể bạn, và nhận biết đó sẽ thay đổi mọi thứ. Bạn là người say.
Tôi đã nghe....
Mike bảo Pat anh ta sẽ đi tới canh người chết, và Pat đề nghị cho đi cùng. Trên đường Pat gợi ý uống một hai cốc rượu nhỏ và họ cả hai đâm ra quá say. Kết quả là Mike không thể nhớ được địa chỉ của đám canh người chết. 'Nhà bạn của anh ở đâu?' Pat hỏi. 'Tớ quên mất số rồi, nhưng tớ chắc phố nó đây.' Họ đã bước đi dọc phố vài phút thì Mike nheo mắt nhìn ngôi nhà mà anh ta nghĩ chính là nó. Thế là họ loạng choạng bước vào nhưng căn phòng lại tối. Họ mở cửa và phát hiện ra phòng khách, ở đó cũng tối ngoại trừ ánh sáng chập chờn của chiếc nến đặt trên chiếc piano. Họ đi xuống phía trước piano, quì xuống và cầu nguyện. Pat chấm dứt khá lâu để nhìn vào chiếc piano. 'Mike' anh ta nói 'Tớ chẳng biết bạn của cậu, nhưng chắc chắn anh ta có bộ răng đẹp.'
Đây là tình huống, Đây là cách con người đang vậy. Điều duy nhất mà tôi muốn cho bạn là hương vị của nhận biết. Điều đó sẽ thay đổi toàn thể cuộc sống của bạn. Vấn đề không phải là tạo kỉ luật cho bạn, vấn đề là làm cho bạn chói sáng bên trong.

Câu hỏi 2
Đạo tràng Rajnesh được vận hành với thái độ và qui trình Khổng Tử và khoa học (lập kế hoạch, lên ngân sách, kế toán, qui tắc, qui chế). Liệu có thích hợp để thừa nhận Khổng Tử và khoa học phương tây như một phần của Đạo, và do đó một phần của tâm linh không?
Đạo là bao la - khoa học có thể được chứa trong Đạo. Nhưng khoa học không bao la và Đạo không thể bị chứa trong nó. Khoa học là một phần của điều huyền bí bao la của cuộc sống. Nếu bạn lấy khoa học như một phần, thế thì không cái gì sai; nhưng khoa học giả vờ, tuyên bố, rằng nó là cái toàn thể, do đó mọi thứ đi sai. Đích xác cùng điều đó là tình huống với trí tuệ, tính toán, số học. Không cái gì sai với trí tuệ nếu nó vận hành như một phần và không bắt đầu tuyên bố 'Ta là cái toàn thể'. Khi trí tuệ tuyên bố 'Ta là cái toàn thể', thế thì có rắc rối. Khi trí tuệ nói 'Ta chỉ là một phần của thực thể bao la, của thực thể khổng lồ, và ta làm việc của ta - bên ngoài điều đó ta không biết cái gì đang diễn ra', thế thì không có vấn đề gì. Tôi không chống lại trí tuệ tới chừng đó. Tôi chống lại trí tuệ cái tuyên bố nó là cái toàn thể.
Và đó là quan điểm của Lão Tử, Trang Tử, Liệt Tử. Họ không chống lại trí tuệ. Làm sao họ có thể chống được? Họ không chống lại bất kì cái gì. Tay tôi là một phần của thân thể tôi, nhưng nếu tay bắt đầu tuyên bố 'Ta là cái toàn thể', và nếu tay bắt đầu nói 'Ta phải chi phối cái toàn thể bởi vì ta là cái toàn thể, mọi thứ khác là phụ', thế thì tay đã phát điên, thế thì tay này là nguy hiểm - nó đã mất tiếp xúc với cái toàn thể.
Không cái gì sai với khoa học trong bản thân nó, nhưng khoa học nên là một phần của tôn giáo, thế thì nó là đẹp. Trí tuệ nên là một phần của tính toàn bộ của con người, thế thì nó là đẹp. Trí tuệ nữa cũng là đẹp. Tôi dùng trí tuệ mọi ngày. Tôi đang làm gì ở đây ngay bây giờ? Trí tuệ là có ý nghĩa tới mức ngay cả khi bạn phải nói về cái gì đó mà không ở trong trí tuệ, bạn phải dùng trí tuệ. Ngay cả nói về Đạo, bạn phải nhờ tới sự giúp đỡ của trí tuệ, bạn phải học về trí tuệ. Làm sao Đạo có thể chống lại lí trí, trí tuệ được? Điều duy nhất mà Đạo muốn bạn hiểu là ở chỗ sống là nhiều hơn lí trí, bao la hơn lí trí. Lí trí bao phủ một không gian nhỏ, nhưng cái đó không phải là biên giới của tính toàn thể.
Lão Tử là lớn hơn và Khổng Tử có thể bị bao hàm trong ông ấy, nhưng Khổng Tử rất chật hẹp và Lão Tử không thể bị chứa trong ông ấy. Lão Tử là Đạo. Khổng Tử là Torah. 'Torah' là từ Do Thái, nhưng tôi thích nó vì nó đi khớp với Đạo. Đạo nghĩa là yêu, Torah nghĩa là luật. Trong từ 'tarot' là từ 'torah'. 'Tarot' bắt nguồn từ hai từ: torah rota; Nó nghĩa là bánh xe của luật, báng xe quay của luật. Torah nghĩa là luật. Luật nhất định cứng nhắc và luật nhất định chật hẹp. Luật cần được định nghĩa hoàn hảo; nếu nó không được định nghĩa, nó sẽ không có cái dụng nào. Luật phải có các định nghĩa, biên giới rõ ràng, chỉ thế thì nó mới có thể có cái dụng nào đó.
Đó là chỗ Jesus đi vào trong lịch sử của người Do Thái: ông ấy đem Đạo vào trong thế giới của Torah. Một cách tự nhiên ông ấy đã yêu cầu bị đóng đinh - điều đó là tự nhiên duy nhất, bởi vì Torah không thể dung thứ được Đạo. Luật và tâm trí hướng luật không thể cho phép yêu được, bởi vì khi yêu tới mọi luật đều bị tan vỡ. Yêu là bao la thế, đại dương thế và nó tới trong thế giới chật hẹp của luật và luật bị phá vỡ. Người Do Thái không thể cho phép Jesus bởi vì ông ấy đã mang chính khí hậu ngoại lai điều chưa bao giờ là một phần của tâm trí Do Thái.
Jesus là không thể định nghĩa được; Moses là định nghĩa được hoàn hảo. Moses sẽ dễ dàng đồng ý với Khổng Tử, sẽ không đồng ý với Lão Tử. Mười lời răn là nền tảng của tâm trí ngụ trong luật phát, và tất nhiên tâm trí ngụ trong luật pháp bao giờ cũng có thể tìm ra cách thức và phương tiện và lỗ hổng trong luật pháp. Người đàn bà, người đàn bà đã có chồng, rơi vào tình yêu với một thanh niên và anh thanh niên này muốn làm tình với cô ấy. Nhưng cô ấy nói 'Điều này không đúng.' Cô ấy là người Do Thái và cô ấy nói 'Điều này là ngược với luật. Và chúng ta sẽ phá lời răn.' Và anh thanh niên nói 'Thì sao? Chín điều vẫn còn lại cơ mà!'
Luật là chật hẹp, và chật hẹp tới mức người ta phải tìm ra lỗ hổng bằng không cuộc sống sẽ trở thành không thể được. Luật tạo ra đạo đức giả, luật tạo ra người tinh ranh, luật tạo ra tội phạm - bằng không cuộc sống sẽ trở nên tuyệt đối không thể được. Luật không cho phép bạn sống; nó làm cho sống thành chật hẹp tới mức bạn phải tìm cách thức và phương tiện.... Và thế thì luật sư tới. Ông ấy giúp bạn, ông ấy giúp bạn phá luật và vậy mà vẫn còn bên trong luật - đó là toàn thể công việc của ông ấy. Luật sư được cần bởi vì luật tạo ra tội phạm ở mặt này và luật sư ở mặt kia, và cả hai là cùng một duộc.
Tôi đã nghe....
Một tu sĩ nói với một thanh niên 'Nghe chuyện này. Có hai anh em. Người này là rất tuân thủ luật pháp và trở thành luật sư và người kia rất nổi dậy và trở thành tội phạm. Người trở thành tội phạm bây giờ ở tù chung thân. Anh nói gì về điều đó?' Và anh thanh niên nói 'Tôi chỉ có thể nói một điều thôi: một người đã bị bắt và người kia chưa bị bắt.' Luật sư và tội phạm cả hai đều là sản phẩm phụ của luật pháp, Torah. Tôi không chống lại Torah bởi vì nhân loại bao la thế phải tồn tại chứ; Torah là được cần, luật pháp là được cần. Bạn phải đi bên phải đường. Nếu mọi người đi bất kì chỗ nào họ muốn - như mọi người ở Ấn Độ vẫn làm - thế thì sẽ rất khó, sẽ rất nguy hiểm. Người ta phải tuân theo luật.
Nhưng luật không phải là cuộc sống. Người ta phải nhớ rằng luật phải được dùng, phải được tuân theo, và vậy mà người ta phải vẫn còn sẵn có cho Đạo, ở bên ngoài. Đạo nên là mục đích và Torah nên trở thành chỉ như phương tiện. Và Torah không nên tuyên bố 'Ta là cái toàn thể'. Một khi Torah tuyên bố 'Ta là cái toàn thể', cuộc sống trở thành vô nghĩa. Một khi logic tuyên bố 'Ta là cái toàn thể', cuộc sống trở thành vô nghĩa. Một khi ai đó nói 'Cuộc sống không là gì ngoài khoa học', thế thì nó là việc qui giản và mọi thứ bị qui giản lại thành mẫu số thấp nhất. Thế thì yêu không là gì ngoài hoá chất - một thứ hooc môn. Thế thì mọi thứ có thể được qui giản về cái thấp nhất, thế thì hoa sen không là gì ngoài bùn.
Người ta nên vẫn còn sẵn có cho Đạo; theo Torah, người ta nên vẫn còn mở cho Đạo. Thực ra, Torah là đúng chỉ nếu nó dẫn bạn vào chiều hướng của Đạo. Luật là thực sự đúng nếu nó dẫn bạn tới yêu. Nếu nó đi ngược lại yêu, thế thì luật đó là không hợp thức. Chẳng hạn, luật nói rằng bạn nên làm tình chỉ với vợ bạn. Tốt, nếu bạn yêu vợ thế thì luật đi cùng yêu. Nhưng nếu bạn không yêu vợ, thế thì làm tình với cô ấy là vô đạo đức: thế thì luật đi ngược lại yêu. Nếu bạn làm tình với người đàn bà mà bạn không có hôn nhân, nó là yêu chứ không là luật. Và nếu bạn có thể xoay xở để lấy người đàn bà đó, nó cũng trở thành luật - nhưng nó không chống lại yêu. Người trí huệ sẽ thấy rằng cuộc sống của người đó bao giờ cũng dùng luật vì yêu. Torah là bàn đạp đi tới Đạo.
Đạo tràng này, một cách tự nhiên, đã được cai quản theo Khổng Tử, nhưng Khổng Tử ở đây là trong phục vụ cho Lão Tử. Bạn thấy người điên này ở đây không? Khổng Tử đang phục vụ cho Lão Tử: Torah phục vụ cho Đạo. Thế thì không có vấn đề gì. Đảo lại, thế thì mọi sự đi sai; thế thì bạn đang đứng trên đầu mình và cái gì đó phải được làm ngay lập tức.

Câu hỏi 3
Hôm qua, mặc dầu ngồi trong tư thế không thoải mái, tôi đã ngủ say qua hầu hết bài nói của thầy. Tôi không thấy bài nói của thầy là chán, vậy sao tôi đã ngủ?
Chẳng cái gì sai. Nếu bạn tận hưởng giấc ngủ, hoàn toàn tốt. Chỉ nhớ một điều: đừng bắt đầu ngáy bởi vì điều đó quấy rối giấc ngủ của người khác. Một người bắt đầu ngáy tại chỗ của mình trong rạp hát. 'Xin ông thôi ngáy đi' người chỉ chỗ cầu xin 'ông làm phiền nhiễu người khác.' 'Trông đây, anh trẻ' người này nói một cách giận dữ. 'Tôi trả tiền cho chỗ này và tôi sẽ làm cho tôi hài lòng.' 'Vâng, thưa ông' người chỉ chỗ đáp. 'Nhưng ông đang làm cho mọi người khác thức dậy.' Ngủ là tốt - không cái gì như nó. Tận hưởng nó tới ham muốn của trái tim bạn đi.
Và thỉnh thoảng điều đó xảy ra.... Có hai khả năng: nghe tôi, hoặc bài nói trở nên chán, thế thì bạn có thể rơi vào giấc ngủ; hay bài nói có thể trở thành lời ru, thế nữa bạn cũng có thể rơi vào giấc ngủ. Bài nói có thể trở thành như bài ca quanh bạn, bài ca nồng ấm quanh bạn, thế thì bạn có thể rơi vào giấc ngủ say. Hay nó có thể trở thành một nốt chói tai, rất chán, cho nên bạn phải thoát đi đâu đó. Và người gác của tôi sẽ không cho phép bạn thoát khỏi đây một cách dễ dàng, cho nên chỉ một lối thoát có thể là nhắm mắt bạn lại và đi vào giấc ngủ. Đó là lối thoát để cho bạn cần không lắng nghe. Cả hai đều là những khả năng.
Đôi khi điều tôi nói có thể có vẻ chán với bạn bởi vì bất kì điều gì tôi nói cũng đều là một chân lí lặp đi lặp lại mãi. Và tôi phải lặp lại nó vì tôi có từ bi với bạn. Bằng không mọi sáng tôi có thể tới và ngồi trong ghế này, nói 'như trước', rồi đi mất. Người viết tiểu thuyết vĩ đại đã phát điên, nhưng bây  giờ dường như có hi vọng nào đó về phục hồi của ông ấy. Trong ba tháng ông ấy đã ngồi ở máy chữ trong phòng của ông ấy và nghiền ngẫm về cuốn tiểu thuyết. Cuối cùng ông ấy công bố rằng nó đã hoàn thành và đem nó tới nhà tâm thần hàng đầu tại viện, người hăm hở vồ lấy nó và bắt đầu đọc: 'Tướng Jones nhảy lên ngựa và kêu to "Phi, phi, phi, phi, phi."' Thế rồi bác sĩ lật qua phần còn lại của cuốn sách. 'Tại sao chẳng có gì ở đây ngoài năm trăm trang toàn "phi"! thế này' ông ta kêu lên. 'Vâng' nhà văn nói. 'Con ngựa bướng quá!' Vậy tôi có thể làm gì? Tôi phải nói 'Phi, phi' mọi ngày. Ngựa bướng bỉnh.... Chừng nào bạn còn chưa nghe, tôi còn lặp đi lặp lai nó mãi. Nó sẽ không giúp bạn mấy khi thoát vào giấc ngủ, nó sẽ không giúp bạn mấy đâu. Tôi sẽ nện búa vào bạn từ nó.
Thỉnh thoảng nó là chán. Tôi biết điều đó, bởi vì thỉnh thoảng bản thân tôi cũng rơi vào giấc ngủ. Thế thì tôi phải nhìn đồng hồ. Nhà tâm thần đến muộn trong phiên hẹn. Ông ta xô vào và rất xin lỗi. 'Đừng nghĩ gì về điều đó' bệnh nhân nói. 'Tôi vẫn bận rộn đây.' 'Thế nào?' bác sĩ nghi ngờ hỏi. 'Tôi ở trong góc nói với bản thân mình.' 'Đấy có là cuộc đối thoại thú vị không?' 'Không rất mấy đâu. Ông biết tôi mà!' Chắc chắn tôi biết bản thân tôi nhiều hơn bạn biết tôi.
Tôi biết thỉnh thoảng nó trở thành quá chán, cho nên đừng cảm thấy mặc cảm. Chỉ nhớ một điều: đừng ngáy. Thỉnh thoảng nó trở thành lời ru. Nếu bạn yêu tôi, và bạn yêu tôi vô cùng, thế thì bất kì cái gì tôi nói sẽ đi và bao quanh bạn như chăn ấm; bạn bắt đầu cảm thấy ấm cúng, thoải mái. Có thể cử chỉ vật lí không thật thoải mái lắm. Nó đã được làm theo cách mà bạn không thể rất thoải mái về thể chất trong thính phòng Trang Tử này. Đá cẩm thạch bên dưới, lạnh, gây đau, và người gác của tôi ở khắp xung quanh. Và họ không cho phép bạn cái gì, họ thậm chí không cho phép bạn ho, hắt hơi; và bạn phải hoàn toàn tỉnh táo, bằng không.... Điệu bộ là không thoải mái - ngay cả thế bạn vẫn rơi vào giấc ngủ. Nghĩ mà xem: nếu điệu bộ mà thoải mái thế thì bạn sẽ rơi vào cơn mê! Nhưng bạn yêu tôi và trong khi lời của tôi đạt tới bạn chúng trở thành lời ru. Nhưng không có gì sai trong việc thỉnh thoảng rơi vào giấc ngủ. Đừng làm nó thành thói quen thường xuyên!

Câu hỏi 4
Khi tôi trở nên chứng ngộ, làm sao tôi sẽ biết rằng tôi đã trở nên chứng ngộ?
Cuộc đi săn. Châu Phi. Trò chơi lớn đi săn - và người đàn bà đang lái xe chở thợ săn da trắng đẹp trai, anh ta phát rồ với hàng rào câu hỏi của cô ấy. 'Làm sao tôi biết liệu tôi có bẫy được con hổ không?' cô ấy hỏi. 'Bởi da vàng và sọc, thưa bà.' 'Và làm sao tôi biết liệu tôi có bẫy được sư tử?' 'Bởi mầu nâu và bờm chảy xuống của nó.' 'Và làm sao tôi biết liệu tôi có bẫy được voi?' 'Điều đó, thưa bà' thợ săn da trắng thở dài 'là dễ nhất trong mọi điều. Bởi mùi lạc trong hơi thở của nó.' Đừng quá lo nghĩ. Chứng ngộ này là việc lớn đấy - như voi - bạn sẽ không có khả năng bỏ lỡ nó đâu. Bạn sẽ thậm chí không có khả năng thoát khỏi nó! Một khi nó xảy ra nó là tự bằng chứng: nó không cần bằng chứng khác cho nó là gì.
Điều đó giống như người chết quay lại cuộc sống - anh ta có cần bằng chứng nào không? Anh ta sẽ biết rằng anh ta vẫn sống. Điều đó giống như người mù có mắt được chữa lành - người đó có hỏi bằng chứng nào không? Người đó sẽ biết bởi vì đột nhiên người đó sẽ thấy mọi mầu sắc, mặt trời và mặt trăng, và các khuôn mặt khắp xung quanh. Và bóng tối sẽ phải đột nhiên biến mất cái bao giờ cũng đã có đó. Và mọi thứ sẽ đầy ánh sáng và mầu sắc... và cầu vồng.... Người điếc có cần bằng chứng nào khi chứng điếc của người đó mất đi không? Đột nhiên, biết bao nhiêu âm thanh mà người đó chưa bao giờ nghe trước đây sẽ có đó; người đó sẽ được bao quanh bởi chúng.
Nhưng ngay cả những điều này cũng không phải là biểu dụ thực cho chứng ngộ. Nó vô cùng thế, nó toả sáng tới mức không có cách nào bỏ lỡ nó được. Đừng lo về những vấn đề như vậy. Thay vì thế cố trở nên chứng ngộ đi.

Câu hỏi 5
Dường như là thầy chỉ nói cho tôi thôi, dường như là thầy cứ trả lời chỉ câu hỏi của tôi. Tôi có thể hỏi làm sao thầy làm điều đó được không?
Mulla Nasruddin kể cho tôi:
'Tôi đi về miền quê trong kì nghỉ và những con chim nhỏ bé hót vui vẻ dưới cửa sổ nhà tôi mọi sáng tới mức khi tôi ra về tôi đi ra và cám ơn chúng vì giai điệu hay. Ông chủ nhà tới và nói "Tôi hi vọng ông không nghĩ rằng những con chim này hót vì ông?" "Tại sao, tất nhiên tôi có hi vọng chứ," tôi nói. "Những con chim đó hót vì tôi rõ chửa," ông ta nói bực tức.'Tôi biết tôi đúng... nhưng chúng tôi lâm vào trận đánh nhau lớn vì điều đó. Thế là chúng tôi bị đem ra trước quan toà. Ông ấy phạt chúng tôi cả hai mỗi người mười ru pi. "Những con chim đó" ông ấy nói "đã hót vì tôi."' Khi tôi nói với bạn, mọi người đều sẽ cảm thấy rằng tôi đang nói cho họ bởi vì bất kì cái gì tôi nói đều nền tảng tới mức nó phải có quan hệ với mọi người. Tôi không nói đặc biệt cho bất kì ai, nhưng tôi nói về những điều nền tảng tới mức không thể nào không có quan hệ với những điều nền tảng đó - mọi người đều có liên hệ, nhiều hay ít. Khi tôi nói về yêu, tất cả các bạn sẽ cảm thấy rằng tôi đang nói cho bạn vì yêu là vấn đề của bạn - vấn đề của mọi người.
Khi tôi nói về tâm trí, tất nhiên bạn sẽ nghĩ tôi đang nói về bạn, bởi vì bạn có tâm trí như mọi người khác, và mọi tâm trí đều điên. Cho nên khi tôi chạm vào một chân lí nền tảng, mọi người nhất định cảm thấy rằng đã có thông điệp đặc biệt cho người đó. Nhưng nhớ lấy, tôi chỉ nói về chân lí nền tảng thôi. Chúng được đề cập tới cho mọi người ở đây nhưng không cho bất kì ai nói riêng, mặc dầu tôi biết mọi người sẽ cảm thấy. Tốt, điều hay là bạn cảm thấy được kết nối trực tiếp với tôi.
Hai thợ săn ngồi trong thuyền, ra khỏi tầm nhìn mà lũ vịt có thể thấy. Họ đợi và đợi. Đột nhiên họ nghe thấy tiếng động dọc mạn thuyền và khi rẽ sậy ra họ thấy một thợ săn khác - say lác mắt và đang giết chết con thứ năm khác. 'Này!' họ cảnh báo. 'Chỗ này là của chúng tôi. Xuống hạ lưu đi.' Người say chẳng nói gì. Anh ta uống hết chai nước và rồi chèo đi xa hai dặm. Một con vịt lướt qua một thời gian ngắn sau đó. Hai thợ săn này mỗi người đều bắn hai phát và trượt. Thế rồi họ quan sát dưới hạ lưu khi người say bắn một phát và bỏ vào túi một con. Họ chèo thuyền xuống để chúc mừng. 'Này' họ bảo anh ta, 'Bắn nhanh thế. Anh làm điều đó thế nào?' 'À...' người say nói. 'Với cả bầy vịt bay trên đó, làm sao tôi bắn trượt được?'
Đó là cách tình huống diễn ra ở đây. Với nhiều vịt da cam thế bao quanh, tôi có thể cứ bắn mãi. Không cần làm bất kì mục tiêu nào làm sao tôi bắn trượt được? Không thể nào trượt được. Nhưng điều tốt là bạn cảm thấy được kết nối cá nhân - nhưng nhớ lấy, đừng làm nó thành trò bản ngã. Tâm trí rất tinh ranh và bạn phải thường xuyên tỉnh táo về cách thức tinh vi của nó, bằng không bạn sẽ nghĩ 'Mình là ai đó đặc biệt. Osho đang nói chỉ cho mình.' Và thế thì bạn sẽ bắt đầu tưởng tượng và phóng chiếu, và bạn sẽ lạc trong thế giới tưởng tượng của bạn. Vâng, tôi đang nói với bạn nữa, nhưng không đặc biệt đâu. Tôi đang nói theo cách rất tổng quát; tôi đang bảo bạn cái là nền tảng - một cách tự nhiên nó là nền tảng của bạn nữa.

Câu hỏi 6
Có khác biệt giữa kỉ luật bên trong và tình yêu không?
Không có khác biệt: với kỉ luật bên trong tình yêu nảy sinh một cách tự nhiên. Nhưng có khác biệt lớn giữa kỉ luật bên ngoài và tình yêu - không chỉ khác biệt, mà đối kháng. Nếu bạn ép buộc kỉ luật bên ngoài lên bản thân bạn nó sẽ giết chết phẩm chất tình yêu của bạn, nó sẽ giết chết nhạy cảm yêu của bạn, nó sẽ làm cho bạn đờ đẫn. Bạn sẽ mất sự nhạy cảm tinh tế bởi vì bất kì kỉ luật nào bị ép buộc từ bên ngoài đều chống lại nhạy cảm của bạn, và tình yêu là tích luỹ của mọi nhạy cảm.
Khi bạn rơi vào trong tình yêu với người đàn bà, bạn rơi vào trong tình yêu từ tất cả năm giác quan. Bạn có thể không nhận biết bởi vì đàn ông đã trở nên xa lạ với giác quan riêng của mình tới mức anh ta không nhận biết, nhưng quan sát con vật vẫn còn được bắt rễ trong bản thể chúng mà xem - dù vô thức đến đâu, nhưng dầu vậy vẫn được bắt rễ trong bản thể của chúng. Chó sẽ ngửi bạn gái của nó trước khi nó làm tình. Vấn đề không chỉ là nhìn người đàn bà đẹp, bạn nên cảm thấy mùi nữa. Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là khuôn mặt đẹp và hấp dẫn bạn, nhưng mùi không hấp dẫn. Thế thì, nếu bạn cưới người đàn bà này, bạn sẽ trong rắc rối. Giác quan này của bạn sẽ thường xuyên li dị và giác quan khác của bạn sẽ thường xuyên lấy, và sẽ có xung đột.
Yêu thực xảy ra chỉ khi năm giác quan của bạn trong hài hoà như dàn nhạc. Thế thì có một loại vĩnh hằng cho tình yêu của bạn. Thế thì nó không phải là thời gian, thế thì nó không phải là tạm thời. Khi bạn yêu người đàn bà, bạn yêu âm thanh của cô ấy, bạn yêu cái chạm của cô ấy, bạn yêu mùi của cô ấy, bạn yêu cách cô ấy đi, bạn yêu cách cô ấy nhìn bạn, bạn yêu tính toàn bộ của cô ấy. Và tính toàn bộ này có thể chỉ được thoáng thấy qua mọi giác quan.
Nhưng đàn ông đã trở nên hướng mắt quá nhiều. Không giác quan nào khác được phép nói cái gì, bạn chỉ nhìn qua mắt - tỉ lệ. Trong cuộc đua sắc đẹp thế giới của bạn họ không ngửi thân thể. Điều này là ngu xuẩn. Điều này đơn giản là ngu xuẩn. Người đàn bà có thể có tỉ lệ đẹp của thân thể và có thể có mùi chứ! Cô ấy có thể có tỉ lệ cân đối, nhưng có thể không có giọng đúng, âm thanh đúng. Tiếng của cô ấy có thể không có âm nhạc, thế thì cô ấy không đẹp - cái gì đó thiếu. Cuộc thi sắc đẹp thế giới sẽ phải dựa trên tất cả năm giác quan. Tại sao mắt phải độc đoán và chi phối? Điều này rất độc tài. Mắt chỉ đạo toàn thể cuộc sống; một cách tự nhiên bạn không hạnh phúc bởi vì một giác quan đã trở thành Adolf Hitler. Đáng phải có dân chủ trong con người bạn chứ, trong thân thể bạn. Mọi giác quan nên được phép nói điều của chúng, và bạn nên lắng nghe tất cả.
Nếu bạn ép buộc bất kì kỉ luật nào từ bên ngoài, nó sẽ giết chết tình yêu của bạn, bởi vì mọi kỉ luật từ bên ngoài nhất định làm bạn đờ đẫn. Đó là nghĩa của kỉ luật bên ngoài. Đó là điều Mahatma Gandhi cứ nói. Đó là điều Adolf Hitler đã làm - áp đặt kỉ luật lên toàn thể quốc gia từ bên ngoài, và áp đặt nó hoàn hảo tới mức mọi người bắt đầu làm mọi thứ mà họ thậm chí có thể chưa từng mơ tới. Nhưng kỉ luật đã làm đờ đẫn họ hoàn toàn, họ không còn nhạy cảm. Hàng triệu người Do Thái đã bị thiêu và những người chịu trách nhiệm việc thiêu cả triệu người Do Thái này đã đứng đó không xúc động. Điều gì đã xảy ra? Nhạy cảm của họ đã bị làm đờ đẫn đi. Một tầng đờ đẫn lớn đã bị áp đặt lên bản thể họ.
Đó là điều đang được làm trong mọi quân đội. Toàn thể đào tạo quân sự không là gì ngoài cách làm đờ đẫn con người, cách làm đờ đẫn tính nhạy cảm của người đó và cách làm đờ đẫn thông minh của người đó. Bạn sẽ không bao giờ thấy người quân đội thông minh - không thể được, bằng không tại sao họ phải ở trong quân đội? Họ không thể tìm ra cái gì khác để hiện hữu sao? Quân đội phải là điều cuối cùng. Và toàn thể đào tạo không là gì ngoài việc tạo ra sự đờ đẫn. Quay trái, quay phải, quay trái, quay phải, ba bốn giờ buổi sáng, liên tục.
Có lần một giáo sư trở thành lính và ông ta là con người của thông minh lớn lao. Cho nên, khi ông ta được lệnh 'Quay phải!' ông ta đứng nguyên ở bất kì chỗ nào ông ta đang đứng. Và thế rồi vị tướng hỏi 'Sao ông đứng đó khi tôi đã nói "quay phải" và mọi người đã quay rồi?' Ông ấy nói 'Sớm hay muộn ông sẽ nói "quay trái", cho nên phỏng có ích gì? Họ sẽ đi tới cùng tư thế này lần nữa, và điều này sẽ xảy ra trong ba, bốn giờ nên sao phải bận tâm?' Tại sao cứ liên tục 'quay trái, quay phải' này? Có thủ đoạn trong nó: đó là ước định; bạn không được phép nghĩ. 'Quay trái' nghĩa là 'quay trái' - bạn phải làm điều đó. Cứ làm cái gì đó, vâng theo cái gì đó, dần dần bạn đánh mất thông minh của bạn. Thế thì bạn không nghĩ, thế thì một ngày nào đó bạn được ra lệnh giết kẻ thù và bạn giết. Nó cũng giống như 'quay phải, quay trái'. Bạn không nghĩ, bạn không nghĩ ngợi về sự kiện 'Người này đã làm gì với mình? Tại sao mình phải giết người đó?' Cái 'tại sao' chưa bao giờ nảy sinh - bạn đơn giản làm nó. Bạn trở thành người máy, một thứ máy móc; bạn không còn là người.
Ở Ấn Độ, người Sikhs, người Punjabis là quân nhân tốt nhất, người lính tốt nhất, và một cách tự nhiên toàn thể đất nước nghĩ họ là những người ngu xuẩn nhất. Hai điều này đi cùng nhau. Nếu một giống nòi rất hoàn hảo khi có liên quan tới chiến tranh, thế thì giống nòi đó trở thành kém thông minh. Điều đó nhất định xảy ra - cả hai điều này không thể đi cùng nhau. Người thông minh sẽ phải nghĩ trước khi người đó hành động. Người lính phải hành động trước khi người đó nghĩ. Đó là toàn thể quá trình: người đó phải hành động trước khi suy nghĩ. Và thế thì phỏng có ích gì mà nghĩ khi bạn đã hành động rồi? Thế thì không có nhu cầu.
Bất kì kỉ luật bên ngoài nào, dù nó là của người lính hay của thánh nhân, đều giết chết tính nhạy cảm của bạn, giết chết tinh tế của bạn, tính nhạy cảm; và một cách tự nhiên nó giết chết tình yêu của bạn bởi vì tình yêu không là gì ngoài sự hài hoà của mọi giác quan của bạn và thông minh. Nhưng với kỉ luật bên trong không có mâu thuẫn với tình yêu. Với kỉ luật bên trong, tình yêu nảy sinh. Nhưng lần nữa nhớ lấy: tình yêu cái sẽ nảy sinh với kỉ luật bên trong sẽ không là tình yêu mà bạn đã biết cho tới giờ. Tình yêu của bạn là mọi thứ khác hơn tình yêu.
Chiếc limousine dừng lại trước nhà thương điên và một quí ông trông quí phái bước ra. 'Đây có phải nhà thương điên cho người điên không?' ông ta hỏi người gác cổng. 'Dạ đúng, thưa ngài' người gác cổng nói. 'Họ có nhận người theo khuyến cáo riêng của người điên không?' 'Làm sao mà tôi biết được? Tại sao?' người gác cổng nói. 'Thế này, ông thấy đấy, tôi vừa mới nhận giữ một gói các thư tình cũ của tôi và... và tôi cảm thấy rằng tôi điên.' Cứ nhìn vào các thư tình cũ của bạn và bạn cũng sẽ cảm thấy muốn vào nhà thương điên - theo khuyến cáo riêng của bạn. Bất kì cái gì bạn có thể gọi là yêu đều là cơn điên, cơn sốt, một loại bồn chồn hoá học; nó không phải là yêu. Làm sao bạn có thể yêu được? Yêu xảy ra chỉ như cái bóng của thiền. Khi bạn đã trở nên tỉnh táo thế, nảy sinh một phẩm chất mới - đó là yêu. Ngay bây giờ bạn có yêu là ghen tị, cạnh tranh, sở hữu, giận dữ, hận thù. Có thể bạn chán ngán với bản thân bạn, bạn không thể ở với bản thân bạn, cho nên bạn cần ai đó; và bạn gọi nó là yêu. Bạn níu bám lấy ai đó, bạn chi phối ai đó, bạn cố gắng thao túng ai đó. Nó là chính trị chứ không phải yêu, nó là tham vọng để chi phối chứ không phải yêu. Và một cách tự nhiên nó dẫn bạn tới địa ngục, một cách tự nhiên nó làm cho bạn ngày một khổ hơn.
Tình yêu của bạn đã làm gì cho bạn? Mơ và mơ và mơ thôi. Và mơ chỉ có khi bạn nhìn vào tình yêu của bạn ở đâu đó trong tương lai, thế thì nó là mơ. Khi bạn nhìn lại vào tình yêu đã từng xảy ra, thế thì nó là ác mộng. Mọi mơ đều chứng tỏ là ác mộng. Không, đây không phải là yêu, bằng không toàn thể trái đất đã là hạnh phúc. Bao nhiêu người yêu thương, mọi người đều yêu... mẹ yêu con, bố yêu, con, chị, anh, vợ, chồng, bạn bè, tu sĩ, chính khách, mọi người đều yêu mọi người, yêu phải nhiều thế.... Nhưng nhìn vào mắt mọi người mà xem - chỉ có khổ và không gì khác. Thế thì cái gì đó đã đi sai, cái gì đó khác đã từng nhân danh tình yêu. Nó không phải là yêu. Trên bình chứa nó nói 'yêu', nhưng nhìn vào trong nội dung: ghen tị, sở hữu, giận dữ, hận thù, chi phối, toàn những điều xấu có đó. Vâng, bình chứa là rất đẹp, được đóng gói rất tốt, giống như món quà Nô en. Mở ra... và bên trong, chỉ địa ngục.
Tình yêu này tôi không nói tới. Khi bạn đi vào bên trong bản thể của bạn một năng lượng mới toàn bộ nảy sinh. Bạn có nhiều năng lượng tới mức bạn muốn chia sẻ nó, thế thì yêu là chia sẻ. Thế thì bạn không cần yêu, thế thì bạn không cần ai đó yêu bạn. Lần đầu tiên bạn đã sở hữu kho báu tình yêu của bạn; và nhu cầu mới nảy sinh để chia sẻ nó, để trao nó cho bất kì ai cần nó. Chia sẻ nó và cho nó đi. Khi tình yêu là nhu cầu và bạn muốn ai đó yêu bạn, nó sẽ tạo ra khổ. Nó là tình yêu của kẻ ăn xin, và kẻ ăn xin không thể hạnh phúc được. Khi yêu đã được biết tới - và đó là khả năng duy nhất khi bạn đi vào bên trong và đi tới điện thờ bên trong nhất của bản thể bạn.
Khi bạn đã biết tới kho chứa của tình yêu ở đó, thế thì một nhu cầu mới nảy sinh để chia sẻ nó, để cho nó, cho bất kì ai cần nó. Cho nó, và bạn cảm thấy biết ơn rằng ai đó đã nhận nó. Thế thì có hạnh phúc, thế thì yêu là cõi trời. Nhưng thế thì nhu cầu đã lấy chỗ rẽ triệt để: bây giờ bạn cần cho. Ngay bây giờ, bạn cần ai đó cho bạn - bạn là kẻ ăn xin. Thế thì, bạn trở thành hoàng đế. Kỉ luật bên trong làm bạn thành hoàng đế.

Câu hỏi 7
Vậy là nó hiện hữu.
Nó là từ Sudha.
Bạn sẽ không có khả năng hiểu được câu hỏi này bởi vì người hỏi có lịch sử dài. Sudha đã từng hỏi trong nhiều tháng, lặp đi lặp lại, và tôi đã không trả lời cô ấy bởi vì tôi bao giờ cũng hoài nghi rằng câu hỏi của cô ấy không phải là câu hỏi thực và câu hỏi thực bị che giấu đằng sau nó. Thế rồi, một hôm, từ thất vọng, cô ấy viết ra câu hỏi thực. Câu hỏi thực là: 'Osho ơi, tôi muốn thầy nói cho tôi rằng Sudha là sannyasin lớn nhất của tôi, và thầy không bao giờ nói nó, thầy thậm chí không bao giờ nhắc tới tên tôi.'
Nhưng tôi thậm chí đã không trả lời điều đó. Cho nên bây giờ, chung cuộc, cô ấy viết câu hỏi này: 'Vậy là nó hiện hữu.' Bây giờ thời gian đã tới để trả lời nó. Nhớ lấy, bất kì khi nào bạn hỏi một câu hỏi, bao giờ cũng có nghĩa ẩn kín trong nó. Thậm chí nó có thể không rõ ràng cho bạn, bạn thậm chí có thể không nghi ngờ nó. Bạn có thể nghĩ 'Đây là câu hỏi mà tôi đã hỏi', và có thể có cái gì đó khác. Bạn có thể muốn tôi phát vào lưng bạn, để nói 'Rất tốt.' Có vài người hỏi hỏi những câu tinh ranh thế. Chẳng hạn họ sẽ nói 'Osho ơi, im lặng lớn đang tới, năng lượng lớn đang dâng lên. Thầy nói gì về nó?' Nếu tôi đưa câu hỏi của họ lên bề mặt và nếu tôi nói 'Tốt', thế thì tôi đã nhân nhượng rằng họ đang đi tới rất gần chứng ngộ. Tất cả năng lượng đó và tất cả kinh nghiệm lớn lao đó mà họ có viết ra lặp đi lặp lại trong câu hỏi của họ không xảy ra. Nếu nó xảy ra, họ sẽ trở nên im lặng hơn. Nếu nó mà xảy ra, câu hỏi của họ sẽ biến mất. Nếu nó xảy ra, họ sẽ không cần gì xác nhận, họ sẽ không cần gì chấp thuận. Nó không xảy ra.
Bạn hỏi một câu hỏi; bạn ở trong nhu cầu lớn một cách nào đó: bản ngã của bạn phải được làm mạnh thêm. Tôi ở đây để làm tan nát bản ngã của bạn; tôi không ở đây để làm mạnh nó. Nếu tôi làm mạnh bản ngã của bạn tôi sẽ là kẻ thù của bạn và không là người bạn. Điều đó gây tổn thương: nếu tôi làm tan nát bản ngã của bạn điều đó gây tổn thương. Nhưng chung cuộc, bạn sẽ đi tới biết rằng đó là điều duy nhất cần được làm. Nó là cuộc giải phẫu, điều đó gây tổn thương; nhưng duy nhất cuộc giải phẫu này sẽ làm biến đổi bạn.
Sudha là đẹp, nhưng cũng yếu đuối con người như mọi người khác. Như mọi người muốn được vỗ vào lưng, cô ấy cũng muốn được vỗ. Tôi không phải là kẻ keo kiệt, tôi có thể vỗ - không có vấn đề trong nó. Tôi có thể nói 'Sudha, bạn tuyệt đấy', nhưng điều đó sẽ đầu độc bạn. Điều đó sẽ không giúp ích. Điều đó sẽ cản trở bạn. Điều đó sẽ thổi phồng bản ngã của bạn nhiều hơn. Bạn sẽ trở nên cứng hơn trong phóng chiếu bản ngã của bạn. Không, tôi không thể nói điều đó bởi vì tôi muốn bạn thực sự trở thành vĩ đại, và thực sự trở thành vĩ đại nghĩa là trở thành vô ngã. Cách duy nhất để thực sự hạnh phúc là không có bản ngã.
Bạn tìm kiếm trong thế giới, qua tiền, quyền, danh. Thế rồi bạn trở thành sannyasin và thế rồi bạn bắt đầu tìm cùng bệnh cũ trong những cái tên mới. Chính trị cũ quay lại, bạn bắt đầu cạnh tranh. Bỏ tất cả những cái này đi. Ở đây, ít nhất cùng tôi, ngay thẳng, bình thường. Và bạn càng bình thường, bạn sẽ càng trở nên phi thường. Bạn càng xoá bản thân mình, bạn sẽ càng hiện hữu nhiều hơn. Khoảnh khắc bạn dừng lại hoàn toàn, bạn trở thành thiêng liêng. Không ai ngăn cản con đường này ngoại trừ bản ngã riêng của bạn, ngoại trừ bạn.
Thỉnh thoảng bản ngã lên tới mức nó có thể lấy chất nuôi dưỡng từ bất kì đâu. 'Bây giờ, cô O'Grady' viên luật sư hỏi 'cô nói chồng cô chưa bao giờ nói một lời tốt nào với cô từ lúc cưới nhau. Cô có chắc về điều đó không?' 'Mới đi tới nghĩ về điều đó thôi' cô ấy đáp 'thỉnh thoảng anh ấy nói "Em là người tồ..tốt ".' Bây giờ bản ngã thậm chí có thể có chất nuôi dưỡng từ nơi không chất nuôi dưỡng nào là có thể. Nhớ cách thức tinh vi của bản ngã. Toàn thể công việc của tôi ở đây bao gồm việc làm tan biến bạn, trong việc triệt phá bạn, trong việc phá huỷ bạn, để cho con người mới được sinh ra, để cho việc phục sinh trở thành có thể. Tôi là cây chữ thập cho bạn, để cho tôi có thể trở thành việc phục sinh của bạn.
Xem Chương 7  Quay về Mục lục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét