CHƯƠNG 1. BẢN ĐỒ MẬT TÔNG - OSHO
Với thích thú của việc hôn niềm ao ước dối trá mà tuyên bố nó là điều có thực tối thượng - thì cũng tựa như người đàn ông rời khỏi nhà, đứng tại cửa yêu cầu người đàn bà nói lại khoái lạc nhục dục.
Khích động của các lực sinh học trong ngôi nhà không có gì làm nảy sinh nhân tạo hoan lạc theo nhiều cách thức. Các nhà yoga ấy, từ cơn ngất đau buồn, vì đã trượt khỏi chỗ hạnh phúc tuyệt vời, bị dụ dỗ vào trong tật xấu.
Như một brahmin, người, từ cơm và bơ, tạo ra vật thiêu cúng tế trong ngọn lửa sáng chói, tạo ra bình nước cam lồ từ chỗ hạnh phúc tuyệt vời, coi điều này, qua suy nghĩ ước ao là điều tối thượng.
Một số người đã nhóm lên sức nóng bên trong và nâng nó lên đỉnh đầu, lấy lưỡi mơn trớn cuống họng theo kiểu giao hoan và lầm điều trói buộc với cái đem lại giải thoát, vẫn tự hào tự gọi mình là nhà yoga.
Mật tông là tự do - tự do với mọi kết cấu tâm trí, với mọi trò chơi tâm trí; tự do với mọi cấu trúc - tự do khỏi mọi thứ khác. Mật tông là không gian hiện hữu. Mật tông là giải thoát.
Mật tông không phải là tôn giáo theo nghĩa thông thường. Tôn giáo cũng lại là trò chơi tâm trí, tôn giáo cho bạn mẫu hình nào đó. Người Ki tô giáo có mẫu hình riêng, người Hindu giáo cũng vậy, người Mô ha mét giáo cũng vậy. Tôn giáo cho bạn phong cách nào đó, giới luật nào đó. Mật tông vứt bỏ mọi giới luật.
Khi không còn giới luật nào nữa, khi không còn trật tự bó buộc nào nữa, thì một loại trật tự hoàn toàn khác nảy sinh trong bạn. Điều Lão Tử gọi là Đạo, điều Phật gọi là pháp dhamma - cái nảy sinh trong bạn. Đó không phải là điều gì do bạn tạo ra, nó xảy ra cho bạn; Mật tông đơn giản chỉ tạo ra không gian cho điều đó xảy ra. Nó thậm chí không chào mời, không chờ đợi; nó đơn giản tạo ra không gian. Và khi không gian sẵn sàng, thì cái toàn thể tuôn chảy.
Tôi đã từng nghe một câu chuyện rất hay, rất cổ...
Trời đã lâu lắm rồi không mưa tại một tỉnh nọ. Mọi thứ đều khô héo; cuối cùng dân chúng quyết định phải tìm người cầu mưa. Một đại biểu đã được phái tới gặp người này tại một thành phố xa xăm, nơi ông ta sống, với lời khẩn cầu đến ngay tức khắc để làm mưa cho cánh đồng khô hạn của họ.
Người cầu mưa, một ông già trí huệ, đã hứa cầu mưa với điều kiện phải có cho ông một túp lều tranh nhỏ đơn độc tại miền đồng quê, tại đó ông có thể tự mình rút lui trong vòng ba ngày; không cần lương thực hay đồ uống nào cả. Rồi ông sẽ xem điều gì có thể được làm. Yêu cầu của ông được đáp ứng.
Vào tối ngày thứ ba một cơn mưa to đổ xuống, rồi một đám đông những người cảm kích và tôn sùng hành hương tới túp lều của ông và hỏi, "Xin ông hãy cho chúng tôi biết ông đã cầu được mưa như thế nào?"
"Rất đơn giản," người cầu mưa trả lời. "Trong ba ngày mọi việc tôi làm chỉ là tự đặt mình vào trật tự. Vì tôi biết rằng một khi tôi trong trật tự thì thế giới sẽ trong trật tự, và hạn hán phải nhường chỗ cho mưa rào."
Mật tông nói: Nếu bạn đang trong trật tự, toàn bộ thế giới cũng trong trật tự cho bạn. Khi bạn đang hài hoà, toàn bộ sự tồn tại cũng trong hài hoà cho bạn. Khi bạn trong hỗn loạn, toàn bộ thế giới cũng hỗn loạn. Và trật tự này phải không được là trật tự giả tạo, nó phải không được là trật tự bị bó buộc. Khi bạn áp đặt trật tự nào đó lên mình, bạn đơn giản trở nên chia chẻ; sâu bên dưới hỗn loạn vẫn tiếp diễn.
Bạn có thể quan sát nó: nếu bạn là người giận dữ, bạn có thể khống chế cơn giận của mình, bạn có thể kìm nén nó sâu trong vô thức; nhưng nó không định tan biến đi. Có thể bạn trở thành hoàn toàn không hay biết gì về nó, nhưng nó vẫn còn đó - và bạn biết rằng nó vẫn còn đó. Nó vẫn chạy ngầm bên trong bạn, nó vẫn trong tầng hầm tối của bản thể bạn, nhưng nó vẫn còn đó. Trên đỉnh của nó bạn có thể ngồi đó mỉm cười, nhưng bạn biết nó có thể bùng nổ bất kì lúc nào. Và nụ cười của bạn không thể rất sâu lắng, và nụ cười của bạn không thể đúng, và nụ cười của bạn sẽ chỉ là nỗ lực bạn tạo ra để chống lại chính mình. Người phải áp đặt trật tự từ bên ngoài vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn.
Mật tông nói: Có một loại trật tự khác. Bạn không áp đặt bất kì trật tự nào, bạn không áp đặt bất kì giới luật nào; bạn đơn giản vứt bỏ mọi cấu trúc, bạn đơn giản trở thành tự nhiên và tự phát. Đó là bước tiến lớn nhất mà con người có thể được yêu cầu thực hiện. Điều đó cần tới dũng cảm lớn vì xã hội không thích điều đó; xã hội sẽ chống lại điều đó đến cùng. Xã hội muốn một trật tự nào đó. Nếu bạn tuân theo xã hội, xã hội sẽ hoan hỉ với bạn. Nếu bạn chỉ đi lạc đây đó chút xíu, xã hội sẽ rất giận dữ. Và đám đông điên khùng.
Mật tông là nổi dậy. Tôi không gọi nó là cách mạng, vì không có chính trị trong đó. Mà tôi không gọi nó là cách mạng còn vì nó không có kế hoạch thay đổi thế giới, nó không có kế hoạch thay đổi quốc gia và xã hội. Nó là nổi dậy, nó là nổi dậy cá nhân. Nó là việc cá nhân thoát ra khỏi các cấu trúc và nô lệ. Nhưng khoảnh khắc bạn thoát ra khỏi nô lệ, bạn đi tới cảm nhận được một loại tồn tại khác bao quanh bạn mà bạn chưa bao giờ cảm thấy trước đó - dường như bạn đang sống trong cảnh bị bịt mắt rồi bỗng nhiên việc bịt mắt bị lỏng ra, mắt bạn mở ra và bạn có thể thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Sự bịt mắt này chính là cái bạn vẫn gọi là tâm trí mình - suy nghĩ của bạn, định kiến của bạn, tri thức của bạn, kinh sánh của bạn; tất cả chúng tạo thành tầng bưng bít dầy. Chúng giữ bạn trong cảnh mù loà, chúng giữ bạn trong đờ đẫn, chúng giữ bạn mất sinh khí.
Mật tông muốn bạn được sinh động - sinh động như cây cối, sinh động như dòng sông, sinh động như mặt trời, mặt trăng. Đó chính là quyền tập ấm của bạn. Bạn chẳng được cái gì bởi việc mất nó; bạn mất tất cả. Và nếu như mọi thứ phải mất đi để có được nó thì chẳng có gì bị mất đi cả. Thậm chí chỉ một khoảnh khắc tự do hoàn toàn cũng đủ thoả mãn. Còn cuộc sống dài cả trăm năm, dưới ách nô lệ, cũng là vô nghĩa.
Sống trong thế giới Mật tông cần can đảm, đó là phiêu lưu. Cho tới nay chỉ mới có rất ít người có khả năng đi trên con đường đó. Nhưng tương lai đầy hi vọng. Mật tông sẽ trở thành ngày càng quan trọng hơn. Con người đang ngày càng hiểu ra nô lệ nghĩa là gì và con người cũng đang hiểu rằng không có cuộc cách mạng chính trị nào chứng tỏ được tính cách mạng cả. Mọi cuộc cách mạng chính trị cuối cùng đều biến thành phản cách mạng. Một khi họ có quyền lực, họ trở thành phản cách mạng. Quyền lực là phản cách mạng. Cho nên có một cơ chế có sẵn trong quyền lực: trao cho bất kì ai quyền lực, người đó trở thành phản cách mạng. Quyền lực tạo ra thế giới riêng của nó. Cho nên mãi tới nay đã có biết bao cuộc cách mạng trên thế giới và tất cả đều thất bại, thất bại hoàn toàn; không cuộc cách mạng nào có ích cả. Bây giờ con người mới đang trở nên nhận biết về điều đó.
Mật tông đưa ra cảnh quan khác. Nó không phải là cách mạng, nó là nổi dậy. Nổi dậy mang nghĩa cá nhân. Bạn có thể nổi dậy một mình, bạn không cần tổ chức ra đảng phái cho nó. Bạn có thể nổi dậy một mình, theo cách của riêng bạn. Nhưng xin nhớ, nó không phải là đấu tranh chống lại xã hội; nó chỉ là vượt ra ngoài xã hội. Nó không phải là phản xã hội, nó là phi xã hội; nó chẳng liên quan gì tới xã hội cả. Nó không chống lại cảnh nô lệ, nó là vì tự do - tự do hiện hữu.
Nhìn vào cuộc đời bạn đi. Bạn có phải là người tự do không? Không đâu: có cả nghìn lẻ một cảnh tù túng xung quanh bạn. Bạn có thể không nhìn vào chúng, điều đó thật gây bối rối; bạn có thể không thừa nhận chúng, điều đó làm tổn thương bạn. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được tình huống: bạn vẫn là nô lệ. Để đi theo chiều hướng Mật tông bạn sẽ phải nhận ra thân phận nô lệ của mình. Nó có gốc rễ rất sâu xa; nó phải bị vứt bỏ, và nhận biết về nó giúp cho bạn vứt bỏ nó.
Bạn đừng cứ tự làm nguôi mình, đừng cứ tự an ủi mình, đừng cứ nói, "Mọi thứ ổn cả." Không phải thế: chẳng cái gì ổn cả, toàn bộ cuộc đời bạn chỉ là ác mộng. Nhìn vào nó mà xem! Chẳng có thơ ca, chẳng bài hát và chẳng điệu vũ nào, cũng chẳng có tình yêu chẳng lời nguyện. Không có lễ hội. Vui vẻ ư? - đấy chỉ là một từ trong từ điển. Phúc lạc ư? - có, bạn đã nghe nói về nó, nhưng bạn vẫn chẳng biết gì về nó cả. Thượng đế ư? - trong đền đài, trong nhà thờ. Vâng, người ta vẫn nói về điều đó. Những người nói, họ đâu có biết; những người nghe cũng đâu có biết. Mọi thứ đẹp đẽ dường như vô nghĩa, còn mọi thứ vô nghĩa lại dường như rất, rất quan trọng.
Con người cứ tích luỹ tiền và nghĩ rằng mình đang làm điều gì đó rất có ý nghĩa. Đần độn của con người thật vô hạn. Nhận biết về điều đó đi, nó sẽ phá huỷ toàn bộ cuộc đời bạn; nó đã phá huỷ cuộc đời hàng triệu con người qua bao nhiêu thời đại. Giữ lấy nhận thức của bạn - đó là khả năng duy nhất để thoát ra khỏi đần độn.
Trước khi chúng ta vào lời kinh hôm nay, điều gì đó phải được hiểu về bản đồ Mật tông của tâm thức bên trong. Tôi đã nói cho các bạn đôi điều về nó; vài điều nữa cần phải được nói.
Trước hết: Mật tông nói rằng không đàn ông nào chỉ là đàn ông và không đàn bà nào chỉ là đàn bà. Mỗi đàn ông đều là cả đàn ông và đàn bà, cũng như vậy với đàn bà - là cả đàn bà và đàn ông. Adam có Eve trong anh ta, Eve có Adam có trong cô ta. Trong thực tế không ai chỉ là Adam và cũng không ai chỉ là Eve, chúng ta là Adam-Eve. Đây là một trong những sáng suốt nhất đã từng được đạt tới.
Tâm lí chiều sâu hiện đại đã trở nên nhận biết về điều đó, họ gọi nó là lưỡng dục. Nhưng trong ít nhất năm nghìn năm Mật tông đã biết về điều đó, đã thuyết giảng về điều đó. Đó là một trong những phát hiện lớn nhất của thế giới, vì với hiểu biết này bạn có thể chuyển vào chiều hướng bên trong của mình; bằng không thì bạn không thể chuyển hướng vào trong được. Tại sao đàn ông lại yêu đàn bà? - vì anh ta mang người đàn bà trong mình, bằng không anh ta đã chẳng yêu. Rồi tại sao bạn lại yêu người đàn bà nào đó? Có hàng nghìn đàn bà, nhưng tại sao, bỗng nhiên, người đàn bà nào đó trở thành quan trọng nhất đối với bạn, dường như mọi đàn bà khác đều biến mất và chỉ còn mỗi người đàn bà đó trên thế giới? Tại sao? Tại sao người đàn ông nào đó lại hấp dẫn bạn? Tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên cái gì đó bỗng nhiên nhoáng lên? Mật tông nói: Bạn đang mang hình ảnh về người đàn bà trong bạn, hình ảnh về người đàn ông trong bạn. Mỗi đàn ông đều mang một đàn bà và mỗi đàn bà đều mang một đàn ông. Khi ai đó bên ngoài khớp với hình ảnh bên trong của bạn thì bạn yêu - đó là ý nghĩa của tình yêu.
Bạn không hiểu về việc này, bạn đơn giản nhún vai nói, "Việc xảy ra vậy." Nhưng quả có cơ chế tinh tế trong đó. Tại sao điều đó đã xảy ra với người đàn bà nào đó, sao không với người khác? Hình ảnh bên trong của bạn khớp một cách nào đó, người đàn bà bên ngoài tương tự theo một cách nào đó. Cái gì đó đụng vào hình ảnh bên trong của bạn. Bạn cảm thấy, "Đây là người đàn bà của mình," hay "Đây là người đàn ông của mình"; cảm giác này chính là điều tình yêu là gì. Nhưng người đàn bà bên ngoài lại không định thoả mãn, vì không người đàn bà bên ngoài nào lại định hoàn toàn khớp với người đàn bà bên trong của bạn. Thực tại không theo cách đó chút nào. Có thể cô ấy khớp được một chút - có hấp dẫn, sức hút, nhưng sớm hay muộn nó sẽ phôi phai. Chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra rằng có cả nghìn lẻ một thứ mà bạn không thích trong người đàn bà này. Sẽ mất chút thời gian để đi tới biết về những điều đó.
Trước hết bạn sẽ bị mê tít. Ban đầu tương tự sẽ quá nhiều, nó sẽ tràn ngập bạn. Nhưng dần dần bạn sẽ thấy rằng có cả nghìn lẻ một thứ, những vụn vặt đời thường, không khớp; rằng các bạn là những người ngoại lai, xa lạ. Vâng, bạn vẫn còn yêu cô ấy, nhưng tình yêu không còn mê đắm nữa, cái nhìn lãng mạn mất dần. Rồi cô ấy cũng nhận ra rằng điều gì đó hấp dẫn trong bạn, nhưng cái toàn bộ của bạn thì không hấp dẫn. Đó là lí do tại sao mỗi người chồng cố gắng thay đổi người vợ và mỗi người vợ cũng cố gắng thay đổi người chồng. Họ cố gắng làm gì vậy? Tại sao? Tại sao vợ cứ tiếp tục cố gắng thay đổi chồng? Để làm gì? Cô ta đã yêu người đàn ông này, rồi lập tức cô ta bắt đầu tìm cách thay đổi người đàn ông đó sao? Bây giờ cô ta đã nhận ra những dị biệt. Cô ta muốn vứt bỏ những dị biệt đó; cô ta muốn cắt bỏ vài mảnh ở người đàn ông này để anh ta hoàn toàn khớp với người đàn ông lí tưởng của mình. Và người chồng cũng cố gắng làm như vậy - không khó nhọc, không ương bướng như đàn bà, bởi vì người chồng chóng trở nên mệt mỏi - đàn bà hi vọng lâu hơn.
Đàn bà nghĩ, "Hôm nay hay ngày mai hay ngày kia - một ngày nào đó ta sẽ thay đổi được ... " Phải mất gần hai mươi, hai mươi nhăm năm để nhận ra được sự kiện là bạn không thể thay đổi được người khác. Đến độ tuổi năm mươi, khi đàn bà đã qua tuổi mãn kinh và đàn ông cũng vậy, khi họ bắt đầu thực sự già thì họ trở nên tỉnh táo dần dần rằng chẳng có gì thay đổi cả. Họ đã cố gắng vất vả, họ đã thử đủ mọi cách... người đàn bà vẫn nguyên như vậy và người đàn ông cũng nguyên như vậy. Chẳng ai có thể thay đổi được ai. Đây là một kinh nghiệm lớn đạt tới, một hiểu biết lớn.
Đó là lí do tại sao người già trở nên dễ tha thứ hơn: họ biết rằng chẳng cái gì có thể được làm cả. Đó là lí do tại sao người già trở nên thanh nhã hơn: họ biết rằng mọi thứ là như chúng hiện hữu. Đó là lí do tại sao người già trở nên dễ chấp nhận hơn. Người trẻ rất giận dữ, không chịu chấp nhận; họ muốn thay đổi mọi thứ, họ muốn làm cả thế giới theo cách họ thích. Cuộc vật lộn thật gian nan, nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra. Nó không thể xảy được, nó không trong bản chất của mọi vật. Người đàn ông bên ngoài không bao giờ khớp hẳn với người đàn ông bên trong của bạn và người đàn bà bên ngoài cũng chẳng bao giờ tuyệt đối giống như người đàn bà bên trong của bạn. Đó là lí do tại sao tình yêu đem lại sự thích thú và cả nỗi đau nữa, tình yêu đem lại niềm hạnh phúc và cả nỗi bất hạnh nữa. Mà bất hạnh thì thường lại nhiều hơn là hạnh phúc.
Mật tông đề nghị gì về điều này, thế thì phải làm gì? Mật tông nói: Không có cách nào thoả mãn được với người bên ngoài; bạn phải quay vào bên trong. Bạn phải tìm ra người đàn bà bên trong và người đàn ông bên trong, bạn phải đạt tới hợp giao giới bên trong. Đó là đóng góp vĩ đại.
Điều này xảy ra như thế nào? Cố hiểu bản đồ này. Tôi đã nói về bảy luân xa, sinh lí học Yoga-Mật tông. Trong đàn ông, muladhar là nam tính và swadhishthan là nữ tính. Trong đàn bà, muladhar là nữ tính còn swadhishthan là nam tính, và cứ như vậy tiếp tục. Trong bảy luân xa, cho tới luân xa thứ sáu đều có tính nhị nguyên; luân xa thứ bảy là bất nhị.
Có ba cặp luân xa bên trong bạn: muladhar- swadhishthan phải cặp đôi với nhau. Manipura-anahata phải cặp đôi với nhau. Vishuddha-agya phải cặp đôi với nhau.
Khi năng lượng chuyển ra bên ngoài, bạn cần người đàn bà bên ngoài. Bạn có một thoáng nhìn trong khoảnh khắc, bởi vì việc giao hợp với người đàn bà bên ngoài không thể mãi mãi, nó chỉ có thể là tạm thời. Trong một khoảng khắc bạn có thể làm mất bản thân mình vào nhau. Rồi bạn lại bị ném trả về bản thân mình, bị ném trả lại với mức độ cao hơn. Đó là lí do tại sao sau mỗi lần làm tình có thất vọng nào đó: bạn lại trở nên yếu đi, nó đã không xảy ra như cách bạn mong muốn nó phải xảy ra. Vâng, bạn đã đạt tới đỉnh, nhưng thậm chí trước khi bạn trở nên nhận biết được nó, sút giảm, đi xuống đã bắt đầu. Trước khi đạt tới đỉnh là thung lũng. Trước khi bạn gặp người đàn bà hay đàn ông ... đã có phân tách. Li dị đến cùng với hôn nhân nhanh tới mức nó thành chán nản. Mọi người yêu đều là những người chán nản: họ hi vọng quá nhiều, họ hi vọng ngược với kinh nghiệm của mình, họ cứ thế hi vọng mãi - nhưng chẳng có gì được thực hiện. Bạn không thể phá huỷ qui luật của thực tại. Bạn phải hiểu những luật này.
Gặp gỡ bên ngoài chỉ là nhất thời, nhưng gặp gỡ bên trong mới có thể trở thành vĩnh hằng. Và bạn càng chuyển lên cao hơn thì gặp gỡ đó càng thành vĩnh hằng hơn. Trước hết, muladhar trong đàn ông là nam tính. Ngay trong khi làm tình với người đàn bà bên ngoài, Mật tông nói, nhớ tới người đàn bà bên trong. Làm tình với người đàn bà bên ngoài nhưng nhớ tới người đàn bà bên trong. Để tâm thức bạn chuyển vào bên trong. Quên hoàn toàn người đàn bà bên ngoài. Vào khoảnh khắc cực thích, quên hoàn toàn người đàn bà hay đàn ông. Nhắm mắt lại và hiện hữu bên trong, và để điều đó là thiền. Khi năng lượng được khuấy động, đừng bỏ lỡ cơ hội này. Đó chính là khoảnh khắc mà bạn có thể có sự tiếp xúc - hành trình hướng nội.
Thông thường rất khó nhìn vào trong, nhưng vào lúc yêu, có khe hở nào đó, bạn không còn bình thường. Trong khoảnh khắc yêu bạn đang ở cực đại của mình. Khi cực thích xảy ra, toàn bộ năng lượng thân thể đập mạnh theo điệu vũ; từng tế bào, từng thớ thịt nhảy múa theo nhịp, theo một cách hài hoà mà bạn không biết tới trong cuộc sống thông thường. Đây chính là khoảnh khắc, khoảnh khắc của hài hoà; dùng nó như bước chuyển vào trong. Trong khi làm tình, trở thành thiền, nhìn vào trong.
Một cánh cửa mở ra vào khoảnh khắc đó - đây là kinh nghiệm Mật tông. Một cánh cửa mở ra vào khoảnh khắc đó, và Mật tông nói rằng bạn cảm thấy hạnh phúc chỉ bởi vì cánh cửa đó mở ra và cái gì đó của niềm phúc lạc bên trong tuôn chảy cho bạn. Nó không đến từ người đàn bà bên ngoài, nó không đến từ người đàn ông bên ngoài; nó đến từ cốt lõi bên trong nhất của bạn. Bên ngoài chỉ là cái cớ.
Mật tông không nói rằng làm tình với người bên ngoài là tội lỗi, nó chỉ đơn giản nói rằng việc đó không đi được xa. Nó không lên án việc đó, nó chấp nhận tính tự nhiên của việc này, nhưng nó nói rằng bạn có thể dùng đợt sóng tình yêu đó để đi xa vào bên trong. Trong khoảnh khắc kích động đó, mọi vật không còn trên mặt đất nữa, bạn có thể bay. Mũi tên của bạn có thể đưa cánh cung hướng tới đích. Bạn có thể trở thành một Saraha.
Nếu trong khi làm tình bạn trở nên thiền, bạn trở nên im lặng, bạn bắt đầu nhìn vào trong, bạn nhắm mắt lại, bạn quên người đàn ông hay đàn bà bên ngoài, thì điều đó xảy ra. Muladhar, trung tâm nam tính bên trong của bạn, bắt đầu di chuyển về trung tâm nữ tính - trung tâm nữ tính là swadhishthan - và có hợp giao, có hợp giao bên trong.
Đôi khi điều này xảy ra mà không có việc biết của bạn. Nhiều sannyasin đã viết thư cho tôi; trước đây tôi chưa bao giờ trả lời vì không thể trả lời được. Bây giờ tôi có thể trả lời, bạn sẽ có khả năng hiểu được. Một sannyasin cứ viết đi viết lại cho tôi và anh ta lấy làm lạ tại sao tôi không trả lời
... Tấm bản đồ còn chưa có sẵn, cho tới nay còn chưa có, bây giờ tôi mới trao cho bạn tấm bản đồ. Nghe tôi anh ta bao giờ cũng cảm thấy dường như anh ta đang đi vào cực thích. Toàn bộ thân thể anh ta bắt đầu rung lên và anh ta có cùng kinh nghiệm như khi anh ta làm tình với đàn bà. Anh ta trở nên rất phân vân - một cách tự nhiên thế. Anh ta mất dấu vết về điều anh đã lắng nghe, anh ta quên ... và cơn kích động mới mạnh mẽ và niềm hoan lạc mới mạnh mẽ đến mức anh ta đâm lo nghĩ: Điều gì đang xảy ra vậy? Đây là điều gì bên trong anh ta vậy?
Điều đã xảy ra là: muladhar đang gặp gỡ với swadhishthan, trung tâm nam tính của bạn đang gặp gỡ với trung tâm nữ tính của bạn. Đó là vui vẻ khi bạn chuyển vào thiền, khi bạn chuyển vào lời nguyện; đây là cơ chế lễ hội bên trong của bạn. Và khoảnh khắc muladhar và swadhishthan gặp gỡ, năng lượng được thoát ra. Giống như khi bạn yêu người đàn bà, năng lượng được thoát ra, khi swadhishthan và muladhar gặp nhau, năng lượng thoát ra và năng lượng đó đập vào trung tâm cao hơn, manipura.
Manipura là nam tính, anahat là nữ tính. Một khi bạn đã trở nên hoà hợp với cuộc gặp gỡ thứ nhất của người đàn ông và đàn bà bên trong thì một ngày nào đó bỗng nhiên cuộc gặp gỡ thứ hai xảy ra. Bạn không phải làm gì về điều đó cả; chỉ năng lượng thoát ra từ cuộc gặp gỡ thứ nhất tạo ra khả năng cho cuộc gặp gỡ thứ hai. Và khi năng lượng được tạo ra bởi cuộc gặp thứ hai, thì nó sẽ tạo ra khả năng cho cuộc gặp thứ ba.
Cuộc gặp thứ ba là giữa vishuddha và agya. Và khi cuộc gặp gỡ thứ ba xảy ra, năng lượng được tạo ra cho lần thứ tư, vốn không phải là gặp gỡ, không phải là hợp nhất mà là thống nhất. Sahasrar là một mình, không có nam tính-nữ tính. Adam và Eve cuối cùng đã biến mất hoàn toàn vào nhau. Đàn ông đã trở thành đàn bà, đàn bà đã trở thành đàn ông; mọi phân chia biến mất. Đây là gặp gỡ vĩnh hằng, tuyệt đối. Đây là điều người Hindu gọi là satchitananda. Đây là điều Jesus gọi là "vương quốc của Thượng đế".
Trong thực tế số bẩy đã được mọi tôn giáo sử dụng. Bẩy ngày là tượng trưng và ngày thứ bẩy là ngày nghỉ, ngày linh thiêng. Sáu ngày Thượng đế làm việc đến ngày thứ bẩy ông ấy nghỉ. Bạn phải làm việc trong sáu luân xa, luân xa thứ bẩy trong trạng thái nghỉ lâu, nghỉ cuối cùng, hoàn toàn thảnh thơi - bạn đã về nhà.
Với luân xa thứ bẩy bạn mất đi phần nhị nguyên, mọi cực biến mất, mọi khác biệt biến mất. Đêm không còn là đêm mà ngày cũng không còn là ngày. Mùa hè không còn là mùa hè và mùa đông cũng không còn là mùa đông. Vật chất không còn là vật chất và tâm trí không còn là tâm trí - bạn đã vượt ra ngoài. Đây chính là không gian siêu việt mà Phật gọi là niết bàn.
Ba cuộc gặp gỡ này xảy ra bên trong bạn, còn việc đạt tới cái thứ tư có chiều hướng khác nữa. Tôi đã nói với các bạn nhiều lần về bốn trạng thái: ngủ, mơ, tỉnh, turiya. Turiya nghĩa là 'cái thứ tư', 'cái vượt ra ngoài'. Bẩy luân xa này, và làm việc qua chúng, cũng có sự tương ứng với bốn trạng thái đó.
Cuộc gặp gỡ thứ nhất giữa muladhar và swadhishthan tựa như ngủ. Cuộc gặp gỡ xảy ra, nhưng bạn không thể rất nhận biết về nó. Bạn sẽ tận hưởng nó, bạn sẽ cảm thấy tươi tắn lớn lao nảy sinh trong bạn. Bạn sẽ cảm thấy sự nghỉ ngơi lớn, dường như bạn đã ngủ rất say; nhưng bạn sẽ không có khả năng thấy nó một cách chính xác, nó còn rất mờ tối. Người đàn ông và người đàn bà đã gặp nhau trong bạn nhưng họ đã gặp nhau trong vô thức; cuộc gặp gỡ không phải trong ánh nắng ban ngày, nó là trong đêm tối. Vâng, kết quả sẽ được cảm thấy, hậu quả sẽ được cảm thấy. Bạn bỗng nhiên cảm thấy một năng lượng mới trong mình, sự toả sáng mới, ngọn lửa mới. Bạn sẽ có hào quang. Ngay cả những người khác cũng bắt đầu cảm thấy rằng bạn có phẩm chất hiện diện nào đó, 'rung động'. Nhưng bạn sẽ không chính xác tỉnh táo với điều đang xảy ra, cho nên cuộc gặp gỡ đầu tiên tựa như giấc ngủ.
Cuộc gặp gỡ thứ hai tựa như giấc mơ: khi manipura và anahata gặp nhau, cuộc gặp gỡ của bạn với người đàn bà bên trong dường như là bạn đã gặp trong giấc mơ. Vâng, bạn có thể nhớ được chút ít về điều đó, giống như vào buổi sáng bạn có thể nhớ được giấc mơ bạn có đêm hôm trước - chút ít đây đó, vài thoáng nhìn. Có thể điều gì đó đã bị quên mất, có thể cái toàn thể không được nhớ, nhưng dẫu sao thì bạn vẫn có thể nhớ. Cuộc gặp gỡ thứ hai tựa giấc mơ. Bạn sẽ trở nên nhận biết nhiều hơn về nó; bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng cái gì đó đang xảy ra. Bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bạn đang thay đổi, rằng biến chuyển đang trên đường, rằng bạn không còn là con người cũ nữa. Và với cuộc gặp gỡ thứ hai bạn bắt đầu trở nên nhận biết rằng mối quan tâm của bạn với người đàn bà bên ngoài đang bớt dần... mối quan tâm của bạn với người đàn ông bên ngoài không còn say mê như nó đã thế.
Với lần gặp gỡ đầu tiên cũng sẽ có thay đổi, nhưng bạn sẽ không nhận biết được nó. Với cuộc gặp gỡ đầu bạn có thể bắt đầu nghĩ rằng bạn không còn quan tâm tới người đàn bà của bạn, nhưng bạn sẽ không có khả năng hiểu được rằng bạn không quan tâm tới bất kì người đàn bà nào hết cả. Bạn có thể nghĩ rằng bạn chán người đàn bà của mình và bạn sẽ hạnh phúc hơn với người đàn bà khác nào đó; thay đổi nào đó sẽ là điều tốt, bầu không khí khác sẽ là điều tốt, tính chất khác của người đàn bà sẽ là tốt. Đây chỉ là phỏng đoán. Với lần gặp gỡ thứ hai bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bạn không còn quan tâm tới người đàn bà hay đàn ông nữa, rằng mối quan tâm của bạn đang chuyển vào trong. Với lần gặp gỡ thứ ba bạn sẽ trở nên nhận biết hoàn hảo; cũng tựa như tỉnh dậy. Vishuddha gặp agya ... bạn sẽ trở nên nhận biết hoàn hảo, cuộc gặp gỡ xảy ra trong ánh sáng ban ngày. Hay bạn có thể nói việc đó theo cách này: cuộc gặp gỡ đầu xảy ra trong bóng tối nửa đêm, cuộc gặp gỡ thứ hai xảy ra lúc tranh tối tranh sáng giữa ngày và đêm, cuộc gặp gỡ thứ ba xảy ra vào giữa trưa - bạn tỉnh táo hoàn toàn, mọi việc đều rõ ràng. Bây giờ bạn biết bạn đã kết thúc với người bên ngoài. Điều đó không có nghĩa là bạn sẽ bỏ vợ hay chồng mình, nó đơn giản có nghĩa là say đắm không còn nữa. Bạn sẽ cảm thấy từ bi. Chắc chắn người đàn bà đã giúp đỡ bạn cho tới giờ là người bạn lớn; người đàn ông đã đưa bạn đi xa đến vậy là người bạn lớn; bạn biết ơn người đó. Các bạn sẽ bắt đầu biết ơn và có lòng từ bi với nhau.
Bao giờ cũng như vậy: khi hiểu biết nảy sinh, nó đem lại từ bi. Nếu bạn bỏ lại vợ mình để trốn vào rừng, điều đó đơn giản chỉ chứng tỏ bạn là người độc ác và từ bi đã không nảy sinh. Điều đó chỉ bắt nguồn từ không hiểu biết, nó không thể bắt nguồn từ hiểu biết được. Nếu bạn hiểu bạn sẽ có từ bi.
Khi Phật trở nên chứng ngộ, điều đầu tiên ông ấy nói với các đệ tử là, "Ta muốn tới gặp Yashodhara và nói chuyện với nàng" - vợ ông ấy.
Ananda rất bối rối. Ông ấy nói, "Phỏng có ích gì mà quay trở về cung điện và nói chuyện với vợ thầy? Thầy đã bỏ vợ - mười hai năm đã trôi qua." Và Ananda cũng bối rối hơn chút ít, vì làm sao vị phật lại có thể nghĩ về vợ mình được? Phật không được trông đợi nghĩ theo cách đó.
Khi mọi người đã bỏ đi hết, Anada nói với Phật, "Điều này là không tốt. Mọi người sẽ nghĩ gì?"
Phật nói, "Mọi người nghĩ gì ư? Ta phải bày tỏ lòng biết ơn của ta với nàng, và ta phải cám ơn nàng vì mọi sự giúp đỡ mà nàng đã dành cho ta. Ta phải đem tặng cái gì đó của điều đã xảy ra cho ta - Ta mắc nợ nàng rất nhiều. Ta sẽ phải đi."
Ông ấy quay lại, ông ấy trở về cung điện, ông ấy gặp lại vợ mình. Chắc chắn là Yashodhara phải phát khùng: người đàn ông này vào một đêm đã trốn đi chẳng thèm nói một lời với mình. Nàng nói với Phật, "Chẳng lẽ anh không còn tin vào em nữa sao? Đáng ra anh nên nói rằng anh muốn đi, và em sẽ là người phụ nữ cuối cùng trên thế giới ngăn cản anh. Anh không thể tin cậy vào em đến mức thế cơ à?" Rồi nàng khóc ... mười hai năm của giận hờn! Còn người đàn ông này đã trốn đi tựa như tên kẻ cắp giữa đêm - đột ngột, không một chỉ dẫn cho nàng.
Phật tạ lỗi. Rồi ông ấy nói, ""Điều đó bắt nguồn từ không hiểu biết. Anh là kẻ dốt nát, anh đã không nhận biết. Nhưng bây giờ anh nhận biết và anh biết, đó là lí do anh đã quay lại. Em đã giúp anh vô cùng. Em quên những chuyện cũ đi, bây giờ chẳng ích gì mà nghĩ đến sữa đổ nữa. Em nhìn anh đây: cái gì đó lớn lao đã xảy ra. Anh đã trở về nhà. Và anh cảm thấy trách nhiệm đầu tiên của mình là hướng về em - về gặp em và chuyển trao, chia sẻ kinh nghiệm của anh với em."
Giận hờn tiêu tan, phẫn nộ lắng xuống, Yashodhara nhìn qua dòng nước mắt. Vâng, con người này đã thay đổi thật lớn lao, đây không còn là cùng con người nàng vẫn biết. Đây không còn là cùng con người ấy nữa, không một chút nào; người này giống như một nguồn sáng chói ngời ... nàng gần như có thể thấy được ánh hào quang, ánh sáng bao bọc quanh ông ấy. Và ông ấy mới yên bình và im lặng thế... ông ấy gần như biến mất, sự hiện diện của ông ấy gần như thiếu vắng. Và rồi, không đếm xỉa đến bản thân mình, nàng quên mất mình đang làm gì: nàng quì xuống và xin được điểm đạo.
Khi bạn hiểu, nhất định có từ bi. Đó là lí do tại sao tôi không bảo các sannyasin của mình rời bỏ gia đình họ. Vẫn cứ ở đấy đi.
Rabindranath đã viết một bài thơ về sự việc này - khi Phật tới. Yashodhara đã hỏi ông ấy một việc: "Xin anh nói cho em một điều," nàng nói. "Dù anh đã đạt tới cái gì - em có thể thấy anh đã đạt tới, dù nó là gì, em không biết nó là gì - nhưng cho em biết một điều: anh không thể đạt được điều đó ở đây, trong ngôi nhà này hay sao?"
Và Phật không thể nói không. Có thể đạt tới điều đó ở đây trong ngôi nhà này, bây giờ thì ông ấy biết... bởi vì nó chẳng liên quan với rừng thẳm hay với thành phố, với gia đình hay với đạo tràng. Nó chẳng liên quan gì đến nơi chốn cả; nó có cái gì đó liên quan tới cốt lõi bên trong nhất của bạn. Nó có sẵn ở mọi nơi.
Lần thứ nhất, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng mối quan tâm của mình vào người khác đang lỏng dần. Đó là hiện tượng mờ nhạt, tối - như nhìn qua chiếc kính râm, nhìn qua buổi sáng sương mù. Lần thứ hai, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn một chút, tựa giấc mơ; màn sương không còn dầy đặc nữa. Lần thứ ba, bạn hoàn toàn tỉnh thức - nó đã xảy ra, người đàn bà bên trong đã gặp người đàn ông bên trong. Tính lưỡng cực không còn đó nữa, bỗng nhiên bạn là một. Phân liệt đã biến mất, bạn không còn phân chia.
Với hội nhập này, bạn trở thành cá nhân. Trước đó bạn không là cá nhân, bạn là đám đông, bạn là đám hỗn độn, bạn là nhiều người, bạn mang tính cách đa tâm lí. Bỗng nhiên bạn rơi vào trật tự. Đó chính là điều câu chuyện cổ này nói lại.
Người đàn ông đó đã yêu cầu trong ba ngày... Nếu đôi khi bạn nhìn vào các câu chuyện cổ này, bạn sẽ kinh ngạc; tính biểu tượng của chúng thật lớn lao. Người đàn ông đó đã yêu cầu ba ngày để ngồi im lặng. Tại sao lại ba ngày? Đó chính là ba điểm: trong giấc ngủ, trong giấc mơ và khi tỉnh thức, người đó muốn đặt bản thân mình vào trật tự. Trước tiên điều đó xảy ra trong giấc ngủ, rồi điều đó xảy ra trong giấc mơ, rồi xảy ra trong lúc tỉnh thức. Và khi bạn đã trong trật tự, toàn bộ sự tồn tại cũng trong trật tự. Khi bạn là một cá nhân, khi sự chia chẻ của bạn đã biến mất và bạn được bắc cầu cùng nhau, mọi vật cũng được bắc cầu cùng nhau.
Điều này dường như có vẻ ngược đời, nhưng phải nói thế này: cá nhân là vũ trụ. Khi bạn trở thành cá nhân, bỗng nhiên bạn thấy rằng bạn là vũ trụ. Từ trước cho tới nay bạn vẫn coi rằng bạn tách rời khỏi sự tồn tại; từ nay bạn không thể nghĩ được điều đó. Adam và Eve đã biến mất vào nhau. Đây là mục tiêu mà mọi người đang cố gắng tìm ra bằng cách này cách khác. Mật tông là khoa học chắc chắn nhất để đạt đến điều đó; đó là mục tiêu.
Đôi điều thêm nữa: tôi đã nói với các bạn rằng muladhar phải được thảnh thơi, chỉ thế thì năng lượng mới có thể chuyển lên, vào trong. Và 'vào trong', 'chuyển lên' có nghĩa như nhau; 'ra ngoài' và 'đi xuống' có nghĩa như nhau. Năng lượng có thể chuyển vào trong hay đi lên chỉ khi muladhar được thảnh thơi. Cho nên điều đầu tiên là thảnh thơi muladhar.
Bạn giữ trung tâm dục của mình rất kín. Xã hội đã làm cho bạn rất nhận biết về trung tâm dục; xã hội làm cho bạn bị ám ảnh về nó; cho nên bạn giữ kín nó. Bạn có thể đơn giản quan sát. Bạn bao giờ cũng giữ bộ phận dục rất kín, dường như bạn sợ rằng cái gì đó sẽ sai nếu bạn thảnh thơi. Toàn bộ ước định của bạn đã là phải giữ nó căng thẳng. Thả lỏng nó ra, để cho nó là chính nó. Đừng e ngại gì - sợ hãi tạo nên căng thẳng. Vứt bỏ sợ hãi. Dục là đẹp; nó không phải là tội lỗi, nó là đức hạnh. Một khi bạn coi nó là đức hạnh, bạn sẽ có khả năng thảnh thơi.
Tôi đã nói về cách thảnh thơi muladhar trước đây. Và tôi cũng đã nói về cách thảnh thơi swadhishthan; nó là trung tâm của cái chết. Đừng sợ chết. Có hai điều sợ hãi chi phối loài người: sợ dục và sợ chết. Cả hai cái sợ đều nguy hiểm, chúng không phép bạn trưởng thành. Vứt bỏ cả hai.
Luân xa thứ ba là manipura; nó bị tải nặng bởi các xúc động tiêu cực. Đó là lí do tại sao dạ dầy bạn bị rối loạn - khi bạn bị rối loạn về xúc động, manipura bị ảnh hưởng ngay lập tức. Trong mọi ngôn ngữ trên thế giới chúng ta đều có cách diễn đạt như, "Tôi không thể tiêu được nó." Điều đó đúng theo từng từ. Đôi khi bạn không thể tiêu hoá được thứ gì đó thì bạn bắt đầu cảm thấy buồn nôn, bạn muốn mửa ra. Trong thực tế đôi khi điều đó xảy ra - nôn mửa tâm lí. Ai đó đã nói điều gì đó và bạn không thể tiêu hoá được điều ấy, rồi bỗng nhiên bạn cảm thấy buồn nôn ... rồi mửa ra, sau khi mửa, bạn cảm thấy rất thảnh thơi.
Trong Yoga người ta có phương pháp cho điều đó. Nhà yoga phải uống đủ nước vào buổi sáng - một bát nước pha muối, nước phải hơi ấm - rồi ông ta phải nôn nó ra. Điều đó sẽ giúp làm thảnh thơi manipura. Đó là một quá trình lớn, quá trình tẩy rửa lớn.
Bạn sẽ ngạc nhiên ... bây giờ nhiều cách trị liệu hiện đại cũng đã nhận biết về nó, rằng nôn mửa cũng có ích. Cách Phân tích Hành động nhận biết về sự kiện việc mửa là có ích. Cách Trị liệu nguyên thuỷ cũng nhận biết về sự kiện việc mửa là có ích. Nó làm làm nhẹ manipura. Mật tông và Yoga bao giờ cũng nhận biết về nó.
Các xúc động tiêu cực - giận dữ, hận thù, ghen tị vân vân và vân vân - tất cả chúng đều bị kìm nén. Manipura của bạn bị quá tải. Những xúc động bị kìm nén này không cho phép năng lượng đi lên, những xúc động bị kìm nén này vận hành tựa như tảng đá; lối đi của bạn bị bít lại. Trị liệu đương đầu, Trị liệu động thái và những cách trị liệu giống thế, tất cả đều vận hành không ý thức dựa trên manipura. Họ cố gắng khêu ra giận dữ của bạn, họ cố gắng khêu ra ghen tị của bạn, tham lam của bạn; họ khêu ra hùng hổ của bạn, bạo hành của bạn, để cho nó phình lên, tràn ra bề mặt. Xã hội đã làm một việc: nó đã huấn luyện cho bạn kìm nén mọi thứ tiêu cực và giả bộ mọi thứ đều tích cực. Bây giờ cả hai điều đó đều nguy hiểm. Giả bộ tích cực là giả dối, đạo đức giả, còn kìm nén những điều tiêu cực cũng nguy hiểm; đó chính là chất độc, nó đầu độc hệ thống của bạn.
Mật tông nói: Bày tỏ điều tiêu cực và cho phép điều tích cực. Nếu cơn giận đến, đừng kìm nén nó; nếu hùng hổ đến, đừng kìm nén nó. Mật tông không nói rằng cứ xông tới giết người. Nhưng Mật tông nói rằng có đến nghìn lẻ một cách bày tỏ những xúc động bị kìm nén. Bạn có thể đi ra vườn và chặt cây. Bạn đã từng xem người chặt cây chưa? Họ trông im lặng hơn bất kì ai. Đã bao giờ bạn quan sát thợ săn chưa? Thợ săn là người rất tốt. Họ làm những việc rất dơ bẩn, nhưng họ là người tốt. Đôi điều xảy ra với họ trong khi họ đang săn mồi. Giết được con vật, nỗi giận của họ, hùng hổ của họ tiêu biến đi. Những người được coi như bất bạo lực là người xấu xa nhất trên thế giới. Họ không phải là người tốt bởi vì họ đang giữ núi lửa. Bạn không thể cảm thấy thoải mái với họ, có cái gì nguy hiểm hiện diện đây đó; bạn có thể cảm thấy điều đó, bạn có thể động chạm đến điều đó, nó đang rỉ ra từ họ. Bạn chỉ có thể vào rừng và kêu lên, gào lên. Trị liệu nguyên thuỷ chỉ là trị liệu la hét, trị liệu theo cơn giận bùng nổ. Và Đương đầu, Nguyên thuỷ, Động thái đều có ích rất lớn cho việc làm thảnh thơi manipura.
Một khi manipura được thảnh thơi, sẽ phát sinh cân bằng giữa tiêu cực và tích cực. Và khi tiêu cực và tích cực đã được cân bằng, lối đi để mở; thế thì năng lượng có thể chuyển lên cao hơn. Manipura là nam tính. Nếu manipura bị bịt kín, năng lượng không thể đi lên được. Nó phải được thảnh thơi.
Cân bằng Cực có thể có ích rất nhiều trong việc đem lại sự cân bằng giữa tích cực và tiêu cực. Đó là lí do tại sao tôi cho phép mọi loại phương pháp trên khắp thế giới trong khu trại này. Mọi thứ có thể có ích đều nên được làm thành sẵn có, vì con người đã bị làm hỏng đến mức mọi nguồn trợ giúp đều nên có sẵn. Bạn thậm chí có thể không có khả năng hiểu tại sao tôi làm mọi phương pháp thành sẵn có cho bạn: Yoga, Mật tông, Đạo, Sufi, Jaina, Phật, Hindu, Động thái, Kịch tâm lí, Đương đầu, Trị liệu nguyên thuỷ, Cân bằng Cực, Rolffing, Tích hợp Cấu trúc - tại sao tôi làm cho tất cả những thứ đó có sẵn cho bạn. Bạn chưa bao giờ nghe nói đến những điều này đã được thực hiện trong bất kì trại nào ở bất kì đâu tại Phương Đông. Có lí do cho việc đó: con người đã bị làm hỏng đến mức mọi nguồn đều nên được dùng tới. Trợ giúp nên được lấy ra từ mọi nguồn có thể, chỉ thế thì mới có hi vọng. Bằng không con người sẽ bị diệt vong.
Luân xa thứ tư là anahata. Hoài nghi là vấn đề với luân xa thứ tư; nếu bạn là người hoài nghi, luân xa thứ tư của bạn vẫn còn chưa khai mở. Tin cậy khai mở nó. Cho nên bất kì cái gì tạo nên hoài nghi đều phá huỷ trái tim bạn - nó là luân xa trái tim, anahata. Logic, bắt bẻ logic, biện luận, quá nhiều luận giải, quá nhiều Aristotle trong bạn phá huỷ anahata. Triết lí, hoài nghi phá huỷ anahata.
Nếu bạn muốn khai mở anahata bạn phải tin cậy nhiều hơn nữa. Thơ ca còn có ích hơn triết lí, và trực giác có ích hơn lập luận, cảm giác có ích hơn suy nghĩ. Cho nên bạn sẽ phải dịch chuyển từ hoài nghi sang tin cậy, chỉ có như vậy thì anahata của bạn mới trở nên khai mở, anahata của bạn mới trở nên có khả năng đón nhận năng lượng nam tính từ manipura. Anahata là nữ tính; với hoài nghi nó đóng lại, với hoài nghi nó trở nên lạnh nhạt; với hoài nghi nó trở thành khô héo; nó không thể nhận được năng lượng nam tính. Với tin cậy nó mở ra, với tin cậy những lỗ nhỏ được lộ ra trong luân xa đó và nó có thể cho phép năng lượng nam tính được tràn vào.
Rồi đến luân xa thứ năm: vishuddha. Phi sáng tạo, bắt chước, như vẹt, như khỉ - tất cả những điều đó làm hỏng.
Mới hôm nọ tôi đọc một giai thoại nhỏ...
Một học sinh được hỏi, "Có mười con vẹt đang đậu trên hàng rào. Một con nhảy xuống và đi mất. Còn lại mấy con?
Và đứa trẻ trả lời "Chẳng còn con nào."
Thầy giáo nói "Không còn con nào à? Chỉ có một con bỏ đi thôi mà!"
Còn đứa trẻ thì nói "Chúng là vẹt. Khi một con nhảy đi thì cả bọn cũng nhảy theo."
Vishuddha bị phá huỷ bởi sao chép. Đừng là kẻ bắt chước, đừng chỉ là bản sao nguyên si. Bạn đừng cố trở thành một Phật mà cũng đừng cố trở thành một Christ. Nhận biết về những cuốn sách như cuốn sách của Thomas ở Kemplis Bắt chước Christ - nhận biết đi. Không bắt chước nào có ích cả. Vishuddha bị phá huỷ bởi không sáng tạo, bởi bắt chước; và vishuddha được giúp đỡ bởi sáng tạo, diễn đạt, tìm ra phong cách sống riêng của bạn, đủ dũng cảm để 'làm điều riêng của bạn'. Nghệ thuật, hát, nhạc, múa, phát minh - tất cả đều có ích. Nhưng mang tính phát minh - bất cứ cái gì bạn làm, cố gắng làm nó theo cách mới. Cố đem tính cá nhân nào đó vào trong nó, đem dấu hiệu đích thực nào đó. Ngay cả lau nhà, bạn cũng có thể làm nó theo cách riêng của mình; ngay cả nấu cơm, bạn cũng có thể làm nó theo cách của mình. Bạn có thể đem tính sáng tạo vào mọi thứ bạn làm; điều đó nên được đem vào. Bởi vì bạn sáng tạo - tốt, vishuddha sẽ khai mở. Và khi vishuddha khai mở, chỉ thế thì năng lượng mới chuyển vào trong agya, trung tâm con mắt thứ ba, trung tâm thứ sáu.
Đây là quá trình đó: trước hết lau sạch mọi trung tâm, làm thuần khiết nó, nhận biết cái gì làm hỏng nó, và giúp nó để cho nó trở nên vận hành tự nhiên. Các khối chắn bị vứt bỏ thì năng lượng xô vào.
Bên ngoài luân xa thứ sáu là sahasrar, turiya, hoa sen một nghìn cánh. Bạn nở hoa. Vâng, điều đó đích xác là như vậy. Con người là cái cây: muladhar là gốc và sahasrar là việc nở hoa của nó. Hoa đã nở, hương thơm của bạn thoảng ra theo gió. Đó là lời nguyện duy nhất; đó là cúng dường duy nhất dưới chân của điều thiêng liêng. Hoa vay mượn không có tác dụng, hoa hái từ cây không có tác dụng; bạn phải nở hoa và cúng dường hoa của mình.
Bây giờ đến lời kinh. Lời kinh thứ nhất:
Với thích thú của việc hôn niềm ao ước dối trá mà tuyên bố nó là điều có thực tối thượng - thì cũng tựa như người đàn ông rời khỏi nhà, đứng tại cửa yêu cầu người đàn bà nói lại khoái lạc nhục dục.
Hôn là biểu tượng - biểu tượng cho bất kì sự gặp gỡ nào giữa âm và dương, giữa nam tính và nữ tính, giữa Shiva và Shakti. Dù bạn có đang cầm tay người đàn bà - đây là hôn, tay hôn lẫn nhau - hay bạn chạm vào môi cô ấy bằng môi mình, đó cũng là hôn; hay các bộ phận sinh dục của bạn tiếp xúc nhau - đó nữa cũng là cái hôn. Cho nên hôn là biểu tượng trong Mật tông cho mọi sự gặp gỡ của các cực đối lập. Đôi khi bạn có thể hôn chỉ qua việc nhìn người đàn bà. Nếu mắt bạn gặp và chạm vào ánh mắt người kia, cuộc gặp gỡ đã xảy ra.
Với thích thú của việc hôn niềm ao ước dối trá mà tuyên bố nó là điều có thực tối thượng.
Saraha nói rằng những người bị lừa dối - những người không tỉnh táo chút nào với điều họ đang - cứ thèm khát, bỏ lỡ người kia: đàn ông, ham muốn và bỏ lỡ đàn bà; đàn bà ham muốn và bỏ lỡ đàn ông. Họ liên tục thèm khát gặp nhau - và cuộc gặp gỡ chẳng bao giờ xảy ra. Điều ngớ ngẩn của viêc đó là thế này: bạn cứ thèm khát và thèm khát, ham muốn và ham muốn, và chẳng có gì ngoài chán nản lọt vào tay bạn. Saraha nói đây không phải là cuộc gặp gỡ thực sự tối thượng. Cuộc gặp gỡ thực sự tối thượng là điều xảy ra trong sahasrar. Một khi nó đã xảy ra, nó đã xảy ra mãi mãi. Đó là điều thực. Cuộc gặp gỡ xảy ra bên ngoài là không thực, tạm thời, khoảnh khắc, chỉ là ảo tưởng. Nó là:
... thì cũng tựa như người đàn ông rời khỏi nhà, đứng tại cửa yêu cầu người đàn bà nói lại khoái lạc nhục dục.
Một ví von hay. Saraha nói rằng cầm tay người đàn bà bên ngoài, trong khi người đàn bà bên trong vẫn đang đợi được là của bạn và của bạn mãi mãi, thì cũng thì cũng tựa như người đàn ông rời khỏi nhà, đứng tại cửa yêu cầu người đàn bà nói lại khoái lạc nhục dục.
Trước hết: rời khỏi nhà... Bạn đang rời khỏi ngôi nhà mình, cốt lõi bên trong nhất, để đi tìm người đàn bà bên ngoài - còn người đàn bà ở bên trong. Bạn sẽ lỡ cô ấy dù bạn đi đâu; bạn có thể đi cùng trời cuối đất săn đuổi mọi loại đàn bà và đàn ông. Đó là ảo tưởng; đó chỉ là chuyện đi tìm cầu vồng, chẳng có gì đến trong tay bạn cả. Người đàn bà là ở bên trong, còn bạn đang rời khỏi ngôi nhà mình.
Và rồi: đứng tại cửa. Điều đó nữa cũng là biểu tượng. Bạn bao giờ cũng đứng ở cửa, theo nghĩa giác quan - đó là các cửa. Mắt là cửa, tay là cửa, bộ phận sinh dục là cửa, tai là cửa - tất cả những cái đó đều là cửa; chúng ta bao giờ cũng đứng tại cửa. Nhìn qua mắt, nghe qua tai, thử chạm bằng tay, con người liên tục vẫn còn ở cửa và quên mất cách đi vào trong nhà. Và thế rồi cái ngớ ngẩn của việc đó - bạn không biết tình yêu là gì, rồi bạn hỏi người đàn bà về thích thú, về kinh nghiệm của cô ấy. Bạn nghĩ rằng bằng cách nghe kinh nghiệm cô ấy, bạn sẽ trở nên phúc lạc. Việc ấy cũng như đang lấy thực đơn đồ ăn vậy.
Saraha nói rằng trước hết bạn đi ra khỏi bản thân mình - đứng ở cửa - rồi bạn hỏi người khác niềm thích thú là gì, cuộc sống là gì, vui vẻ là gì, Thượng đế là gì. Còn Thượng đế thì mọi lúc đều chờ đợi bên trong bạn. Ngài cư ngụ bên trong bạn ... mà bạn lại đi hỏi những người khác. Và bạn có nghĩ rằng bằng cách nghe họ bạn sẽ đi đến hiểu biết gì chăng?
Khích động của các lực sinh học trong ngôi nhà không có gì làm nảy sinh nhân tạo hoan lạc theo nhiều cách thức. Các nhà yoga ấy, từ cơn ngất đau buồn, vì đã trượt khỏi chỗ hạnh phúc tuyệt vời, bị dụ dỗ vào trong tật xấu.
Trước hết: dục không phải là điều tối thượng trong hoan lạc, nó chỉ là cái bắt đầu, alpha, ABC về điều đó; nó không phải là omega. Dục không phải là cái thực tối thượng, nó không phải là phúc lạc tối cao, mà chỉ là tiếng vọng của điều đó; sahasrar còn xa lắm. Khi trung tâm dục của bạn cảm thấy chút ít sướng thì đấy mới chỉ là tiếng vọng xa xôi của sahasrar. Bạn càng tới gần hơn với sahasrar, bạn càng hạnh phúc hơn...
Khi bạn chuyển từ muladhar sang swadhishthan, bạn cảm thấy hạnh phúc hơn - cuộc gặp gỡ đầu tiên của muladhar và swadhishthan là vui vẻ lớn. Thế thì cuộc gặp gỡ thứ hai lại là vui vẻ còn lớn hơn. Thế thì cuộc gặp gỡ thứ ba... bạn không thể tin được rằng lại có thể có nhiều vui vẻ hơn nữa, nhưng nhiều hơn nữa vẫn có thể có bởi vì bạn vẫn còn ở xa - không phải rất xa mà vẫn còn ở xa - với sahasrar. Sahasrar thì thật không thể tin nổi. Phúc lạc nhiều đến độ bạn không còn nữa, chỉ còn mỗi phúc lạc. Phúc lạc nhiều đến độ bạn không thể nói "tôi đang phúc lạc," được nữa, bạn chỉ biết rằng bạn là phúc lạc.
Tại luân xa thứ bảy bạn chỉ còn là cơn chấn động vui vẻ - tự nhiên thế. Hoan lạc xảy ra trong sahasrar và thế thì nó phải đi qua sáu tầng. Nhiều thứ bị mất đi, đấy chỉ là tiếng vọng. Nhận biết đi, đừng lầm tiếng vọng với cái thực. Vâng, ngay cả trong tiếng vọng cũng có cái gì đó thực ở đó. Tìm ra sợi chỉ của thực tại xuyên qua đó. Nắm bắt lấy sợi chỉ đó và bắt đầu chuyển vào trong.
Khích động của các lực sinh học trong ngôi nhà không có gì làm nảy sinh nhân tạo hoan lạc theo nhiều cách thức.
Và bởi vì lừa dối này rằng dục trở thành hoan lạc tối thượng, cho nên bao nhiêu điều nhân tạo đã trở thành rất quan trọng. Tiền bạc đã trở thành rất quan trọng bởi vì bạn có thể mua mọi thứ bằng tiền, bạn có thể mua cả dục nữa... Quyền lực đã trở thành quan trọng bởi vì thông qua quyền lực bạn có thể thu được nhiều dục theo ý muốn; người nghèo không thể đảm đương được điều đó. Vua thường có tới hàng nghìn vợ - cho dù ở thế kỉ hai mươi này, vua Nizam của Hyderabad có năm trăm vợ. Một cách tự nhiên, người có quyền lực có thể có bao nhiêu dục tuỳ ý. Do lừa dối này mà dục thành cái thực tối thượng, hàng nghìn vấn đề khác nảy sinh: tiền bạc, quyền lực, danh vọng.
Khích động của các lực sinh học trong ngôi nhà không có gì... Đấy chỉ là tưởng tượng... đấy chỉ là tưởng tượng mà bạn đang nghĩ đó là hoan lạc. Đấy là tự thôi miên, tự gợi ý. Và một khi bạn tự gợi ý cho chính mình thì nó lại tựa như hoan lạc. Nghĩ xem: cầm tay người đàn bà, và bạn cảm thấy hoan lạc thế... đấy chỉ là tự thôi miên, đấy chỉ là ý tưởng của tâm trí.
Khích động của các lực sinh học... Bởi ý tưởng này mà năng lượng sinh học của bạn bị khuấy động. Đôi khi nó bị khuấy động khi bạn xem tranh khiêu dâm trong tạp chí Playboy; chẳng có ai ở đó cả, chỉ có đường nét và mầu sắc - và năng lượng của bạn bị khuấy động lên. Đôi khi chỉ một ý tưởng trong tâm trí mà năng lượng của bạn có thể bị khuấy động. Năng lượng tuôn theo tưởng tượng.
Khích động của các lực sinh học trong ngôi nhà không có gì... bạn có thể tạo ra các mơ mộng, bạn có thể phóng chiếu các giấc mơ lên màn ảnh của cái không... làm nảy sinh nhân tạo hoan lạc theo nhiều cách thức.
Nếu bạn quan sát bệnh tật của con người bạn sẽ buồn cười: người ta có các ý tưởng mà bạn không thể nào tin được rằng điều này đang xảy ra. Người đàn ông nào đó không thể làm tình với người đàn bà của mình trừ phi người đó nhìn vào bức tranh khiêu dâm trước. Cái thực dường như ít thực hơn là cái giả; người đó trở nên kích động chỉ qua điều giả. Bạn chưa từng thấy điều đó lặp đi lặp lại trong cuộc sống mình đó sao - rằng cái thực dường như kém kích động hơn cái giả?
Rushma đang ngồi kia. Cô ấy tới từ Nairobi. Hôm nọ cô ấy hỏi: "Tôi khao khát thầy, thưa Osho, nhiều thế ở Nairobi. Tôi mơ về thầy, tôi tưởng tượng về thầy... và tôi đã đến đây từ nơi xa xôi ấy. Còn bây giờ trái tim tôi không còn xao xuyến theo cách đó nữa. Điều gì đã xảy ra vậy?" Chẳng có gì xảy ra cả, chỉ là chúng ta đang yêu điều tưởng tượng nhiều hơn là yêu điều có thực. Cái không thực đã trở nên thực hơn. Cho nên ở Nairobi bạn có Osho 'của bạn' - đấy là tưởng tượng của bạn, tôi chẳng có liên quan gì với nó cả, đấy là ý tưởng của bạn. Nhưng khi bạn đến với tôi, tôi đang ở đây... và thế rồi bỗng nhiên ý nghĩ tưởng tượng của bạn không còn có liên quan nữa. Bạn đến với ước mơ trong tâm trí bạn; thực tại của tôi sẽ phá huỷ ước mơ đó.
Nhớ thay đổi tâm thức của bạn từ tưởng tượng sang hiện thực. Bao giờ cũng lắng nghe hiện thực. Chừng nào mà bạn còn chưa rất, rất tỉnh táo thì bạn sẽ vẫn còn trong bẫy của điều tưởng tượng.
Điều tưởng tượng dường như rất thoả mãn bởi nhiều lí do. Nó nằm dưới kiểm soát của bạn. Bạn có thể làm cho mũi của Osho dài như bạn muốn - trong tưởng tượng của bạn ấy. Bạn có thể nghĩ bất kì điều gì bạn muốn nghĩ; chẳng ai có thể cản trở nó, chẳng ai có thể đi vào trong tưởng tượng của bạn, bạn hoàn toàn tự do. Bạn có thể vẽ tôi như bạn muốn, bạn có thể hình dung về tôi, bạn có thể trông đợi...bạn có thể làm bất kì cái gì bạn muốn về tôi, bạn tự do; bản ngã cảm thấy rất thoải mái.
Đó là lí do tại sao khi thầy qua đời, thầy có nhiều đệ tử hơn khi thầy còn sống. Với bậc thầy đã qua đời, đệ tử hoàn toàn thoải mái; với thầy còn sống, họ gặp khó khăn. Phật chưa bao giờ có nhiều đệ tử như ông ấy có hiện nay, sau hai mươi nhăm thế kỉ. Jesus chỉ có mười hai đệ tử - bây giờ thì nửa quả đất. Nhìn vào tác động của bậc thầy vắng mặt đi: bây giờ Jesus là trong tay bạn, bạn có thể làm bất kì cái gì bạn muốn làm với ông ấy. Ông ấy không còn sống nữa, ông ấy không thể phá huỷ mơ mộng và tưởng tượng của bạn. Nếu cái gọi là những người Ki tô giáo được thấy Jesus thật, tim họ sẽ ngừng xao xuyến lập tức. Sao vậy? - bởi vì họ sẽ không tin. Họ đã mường tượng mọi điều, còn Jesus là người thật. Bạn có thể tìm thấy ông ấy trong tiệm rượu, đang uống rượu với bạn bè và tán gẫu. Bây giờ điều này chẳng có vẻ gì giống như 'đứa con duy nhất của Thượng đế', điều đó có vẻ quá tầm thường. Có thể ông ấy chỉ là đứa con của ông thợ mộc Joseph... Nhưng một khi Jesus đã qua rồi, ông ấy không thể can thiệp vào tưởng tượng của bạn được nữa. Thế thì bạn có thể hoạ và vẽ rồi tạo ra hình ảnh về ông ấy theo ý bạn thích.
Xa xôi dễ dàng hơn - tưởng tượng có đầy quyền năng. Bạn càng tới gần tôi thì tưởng tượng của bạn càng ít quyền năng hơn. Và bạn sẽ chẳng bao giờ có thể thấy được tôi chừng nào bạn còn chưa vứt bỏ được tưởng tượng của bạn. Cho nên đấy cũng là trường hợp xảy ra đối với tất cả những hoan lạc khác.
Khích động của các lực sinh học trong ngôi nhà không có gì làm nảy sinh nhân tạo hoan lạc theo nhiều cách thức.
Các nhà yoga ấy, từ cơn ngất đau buồn, vì đã trượt khỏi chỗ hạnh phúc tuyệt vời, bị dụ dỗ vào trong tật xấu.
Nếu bạn tưởng tượng quá nhiều, bạn sẽ làm mất chỗ hạnh phúc tuyệt vời của mình. Tưởng tượng là luân hồi, tưởng tượng là mơ mộng của bạn. Nếu bạn mơ mộng quá nhiều, bạn sẽ đánh mất chỗ hạnh phúc tuyệt vời của mình, bạn sẽ đánh mất điều thần thánh, bạn sẽ không thể là con người có ý thức được. Tưởng tượng sẽ tác động tới bạn, nó sẽ đè nặng bạn, bạn sẽ bị lạc trong tưởng tượng. Bạn có thể ngất ngây trong tưởng tượng và bạn có thể nghĩ rằng đấy là samadhi. Có những người ngất ngây và rồi họ nghĩ họ đang trong samadhi. Phật đã gọi samadhi đó là 'samadhi giả’. Cho nên Saraha nói: Đấy là samadhi giả. Hình dung về Thượng đế, đi vào trong tưởng tượng của bạn, nuôi dưỡng tưởng tượng của bạn, vun đắp cho nó ngày một nhiều, tưởng tượng thêm nữa - bạn sẽ ngất ngây, bạn sẽ mất mọi ý thức; bạn sẽ có những mơ mộng đẹp do chính bạn tạo ra.
Nhưng đấy là sa ngã từ chỗ hạnh phúc tuyệt vời. Và Saraha nói rằng đấy là tật xấu duy nhất: sa ngã khỏi thuần khiết của nhận biết của bạn. Ông ấy định nói gì về 'chỗ hạnh phúc tuyệt vời'? Đấy là chỗ không có mơ mộng. Mơ mộng là thế giới này; không mơ mộng bạn trong niết bàn.
Như một brahmin, người với cơm và bơ tạo ra vật thiêu cúng tế trong ngọn lửa sáng chói, tạo ra bình nước cam lồ từ chỗ hạnh phúc tuyệt vời, coi điều này, qua suy nghĩ ước ao là điều tối thượng.
Ở Ấn Độ, người brahmin đã từng làm yagnas. Họ đã từng cúng dường cơm và bơ cho ngọn lửa, ngọn lửa chói sáng, và tưởng tượng rằng đồ cúng dường này dâng cho Thượng đế. Ngồi quanh ngọn lửa, nhịn ăn nhiều ngày, thực hiện một số nghi lễ, một số mật chú, lặp lại một số kinh sách, bạn có thể tạo ra trạng thái tự thôi miên. Bạn có thể tự dối mình và bạn có thể nghĩ rằng bạn đang đạt tới Thượng đế.
Saraha nói: Những người thực sự muốn đi vào Thượng đế, họ sẽ phải đốt lên ngọn lửa bên trong của mình; ngọn lửa bên ngoài chẳng có tác dụng. Và những người thực sự muốn đạt tới, họ sẽ phải thiêu đốt hạt mầm ham muốn riêng của mình; gạo chẳng có tác dụng. Và những người thực sự muốn đạt tới, họ sẽ phải thiêu đốt bản ngã của mình; bơ chẳng có tác dụng gì. Bơ chỉ là phần tinh tuý nhất của sữa, phần được làm thuần khiết nhất của sữa. Cũng vậy bản ngã là giấc mơ được làm thuần khiết nhất; nó là ghee, bơ thuần khiết. Cúng dường ghee cho ngọn lửa chẳng ích gì. Bạn phải đốt lên ngọn lửa bên trong của mình.
Và năng lượng dục đi lên trở thành lửa, nó trở thành ngọn lửa. Nó là lửa! Ngay cả khi nó đi ra ngoài thì nó cũng đem sự sinh nở cho cuộc đời; năng lượng dục là điều kì diệu nhất. Chính qua năng lượng dục mà cuộc sống được sinh ra. Cuộc sống là lửa, nó là chức năng của lửa; không có lửa cuộc sống không thể tồn tại. Không có mặt trời sẽ không có cây cối, không con người, không chim chóc, không muông thú. Nó là ngọn lửa đã được biến đổi để trở thành cuộc sống.
Trong khi làm tình với người đàn bà, ngọn lửa đi ra. Trong khi chuyển vào trong, ngọn lửa đi vào trong. Và khi bạn ném những hạt mầm ham muốn, hạt mầm ý nghĩ, hạt mầm tham vọng, hạt mầm tham lam vào trong ngọn lửa này, chúng bị đốt cháy. Và thế rồi, cuối cùng bạn ném bản ngã của mình - giấc mơ thuần khiết nhất; cái đó nữa cũng bị thiêu cháy. Đây mới thực là yagna, nghi lễ thực, hi sinh thực.
Như một brahmin, người với cơm và bơ tạo ra vật thiêu cúng tế trong ngọn lửa sáng chói, tạo ra bình nước cam lồ từ chỗ hạnh phúc tuyệt vời, coi điều này, qua suy nghĩ ước ao là điều tối thượng.
Và người đó nghĩ, thông qua suy nghĩ ước ao, rằng đây là điều tối thượng. Người đàn ông đang làm tình với người đàn bà và nghĩ rằng đấy là điều tối thượng thì chính là đang ném vào ngọn lửa bên ngoài theo đúng cùng cách thức; người đó đang rót cái gì đó ra ngoài. Và người đàn bà cũng vậy, người nghĩ cô ta đang làm tình hay đang đi vào chỗ phúc lạc và ích lợi lớn lao chỉ bởi việc làm tình với người đàn ông, chính là đang ném ngọn lửa của cô ta ra.
Ngọn lửa phải chuyển vào trong, thế thì nó cho bạn tái sinh, nó làm trẻ lại bạn.
Một số người đã nhóm lên sức nóng bên trong và nâng nó lên đỉnh đầu, lấy lưỡi mơn trớn cuống họng theo kiểu giao hoan và lầm điều trói buộc với cái đem lại giải thoát, vẫn tự hào tự gọi mình là nhà yoga.
Và một điều rất quan trọng... Giống như tôi đã giải thích cho bạn về bản đồ, bạn phải nhớ rằng vishuddha, luân xa thứ năm, là ở cổ họng. Vishuddha, luân xa cổ họng, là điểm cuối cùng từ đó bạn có thể rơi trở lại. Cho tới điểm đó vẫn còn có khả năng rơi trở lại. Khi đạt tới luân xa thứ sáu, con mắt thứ ba, không còn khả năng rơi trở lại nữa. Bạn đã vượt ra ngoài điểm mà người ta có thể quay lại được. Điểm không quay lại nữa là con mắt thứ ba. Nếu bạn chết tại trung tâm con mắt thứ ba, bạn sẽ được sinh ra tại trung tâm con mắt thứ ba. Nếu bạn chết tại sahasrar, bạn sẽ không được sinh ra nữa. Nhưng nếu bạn chết tại vishuddha, bạn sẽ trượt trở lại luân xa thứ nhất, muladhar. Trong kiếp sau bạn sẽ phải bắt đầu lại từ muladhar.
Cho nên đến luân xa thứ năm vẫn còn không chắc chắn; có hứa hẹn, nhưng không chắc chắn. Cho tới luân xa thứ năm có mọi khả năng rơi trở lại. Và một trong những khả năng lớn nhất đã giúp cho nhiều người ở Ấn Độ rơi trở lại là bởi vì, theo lời kinh này nói:
Một số người đã nhóm lên sức nóng bên trong và nâng nó lên đỉnh đầu,
Bạn có thể tạo ra sức nóng bên trong - ngọn lửa bắt đầu chuyển lên và nó tới cổ họng; thế thì nảy sinh ham muốn lớn mơn trớn họng bằng lưỡi. Nhận biết về điều đó đi. Ở Ấn Độ người ta đã phát minh ra một kĩ thuật lớn để mơn trớn nó bằng lưỡi. Họ thậm chí còn cắt cuống lưỡi để cho lưỡi dài hơn và có thể dễ dàng chuyển lùi vào trong - bạn sẽ thấy nhiều nhà yoga làm điều đó. Lưỡi có thể chuyển lùi vào trong và nó có thể mơn trớn trung tâm thứ năm. Việc mơn trớn đó là một loại thủ dâm bởi vì năng lượng dục đã lên đến đó.
Như tôi đã nói với bạn, trung tâm thứ năm, vishuddha, là nam tính. Khi năng lượng nam tính lên đến cổ họng thì họng bạn trở thành gần như cơ quan sinh dục - có cao cấp hơn, có tinh vi hơn cơ quan sinh dục thường. Chỉ cần một chút mơn trớn bằng lưỡi và bạn rất khoái cảm. Nhưng đó là thủ dâm, và một khi bạn bắt đầu làm điều ấy... và nó tạo ra rất, rất nhiều hoan lạc thì dục không sao so sánh được với nó. Nhớ điều ấy: dục chẳng là cái gì khi so sánh với nó. Mơn trớn bằng lưỡi bạn... bạn có thể thích thú lắm lắm. Cho nên trong Yoga có những phương pháp...
Saraha làm điều này rõ ràng mà chưa người mật tông nào làm được như thế. Đấy là lừa dối và là sai lầm lớn bởi vì năng lượng đã lên tới trung tâm thứ năm, và bây giờ ham muốn lại nảy sinh để mơn trớn nó - đó là ham muốn cuối cùng. Nếu bạn có thể giữ cho mình tỉnh táo và có thể vượt ra ngoài ham muốn đó, bạn sẽ đạt tới trung tâm thứ sáu, ayga; bằng không, bạn sẽ bắt đầu rơi trở lại. Đấy là quyến rũ cuối cùng. Trong thực tế, trong Mật tông đấy là quyến rũ mà bạn có thể nói rằng Jesus gặp khi quỉ Satan đến và quyến rũ ông ấy, hay Phật đã gặp khi ma vương đến quyến rũ ông ấy. Đây là quyến rũ cuối cùng, nỗ lực cuối cùng của tâm trí-ham muốn của bạn, nỗ lực cuối cùng của thế giới mơ mộng của bạn, nỗ lực cuối cùng của bản ngã trước khi bị mất hoàn toàn. Nó tạo ra nỗ lực cuối cùng để quyến rũ bạn. Và quyến rũ này thực sự lớn: rất khó tránh được nó. Nó hoan lạc làm sao, còn hoan lạc hơn vô hạn lần so với hoan lạc dục.
Khi người ta nghĩ rằng hoan lạc dục là tối thượng, làm sao nói được về hoan lạc này? Mà nó chẳng mất năng lượng gì. Trong dục bạn phải mất năng lượng; bạn cảm thấy chán nản, mệt mỏi, yếu đi. Nhưng nếu bạn mơn trớn năng lượng dục khi nó lên đến cổ họng thì chẳng mất năng lượng gì. Và bạn có thể liên tục mơn trớn cả ngày - đó là điều Delgado đã đạt tới qua những thiết bị máy móc.
Một số người đã nhóm lên sức nóng bên trong và nâng nó lên đỉnh đầu, lấy lưỡi mơn trớn cuống họng theo kiểu giao hoan và lầm điều trói buộc với cái đem lại giải thoát...
Đây lại là luân hồi... rơi lại trong luân hồi.
...và lầm điều trói buộc với cái đem lại giải thoát, vẫn tự hào tự gọi mình là nhà yoga.
Nhưng họ không phải là nhà yoga, họ đã lỡ. Trong thực tế từ đúng dành cho họ là yogabrashta, giả yoga, 'người đã sa ngã từ Yoga'.
Trung tâm thứ năm là trung tâm nguy hiểm nhất. Bạn không thể mơn trớn bất kì trung tâm nào khác - đó là nguy hiểm của nó. Bạn không thể mơn trớn swadhishthan, bạn không thể mơn trớn manipura, bạn không thể mơn trớn anahata; chúng ở bên ngoài bạn, không có cách nào đạt tới chúng và mơn trớn chúng. Bạn không thể mơn trớn con mắt thứ ba. Điểm duy nhất có thể mơn trớn được là vishuddha, trung tâm cổ họng, bởi vì nó có sẵn. Miệng mở, nó có sẵn và cách dễ nhất là quay lưỡi lùi vào và mơn trớn nó. Trong các luận thuyết Yoga bạn sẽ thấy nó được mô tả như cái gì lớn lao; không phải vậy đâu, nhận biết về nó đi.
Đây là bản đồ bên trong của thuật luyện kim đan Mật tông. Năng lượng có thể bắt đầu chuyển vận bất kì lúc nào; bạn chỉ phải đem vào việc làm tình của mình một chút thiền, một chút hướng nội. Mật tông không chống lại làm tình, nhớ lấy; cứ để cho việc đó được lặp đi lặp lại. Mật tông ủng hộ việc đó, nhưng cũng không chỉ ủng hộ nó; đó mới chỉ là bậc đầu tiên của chiếc thang, chiếc thang có bảy bậc.Con người là chiếc thang. Bậc thang đầu tiên là dục và bậc thang thứ bảy là sahasrar - samadhi. Bậc đầu tiên gắn bạn với luân hồi, với thế giới, còn bậc thang thứ bảy nối bạn với niết bàn, với cõi bên kia. Với bậc thang đầu tiên, bạn chuyển vào vòng sinh tử luẩn quẩn lặp đi lặp lại; nó cứ thế lặp. Với bậc thang thứ bảy, bạn vượt ra ngoài sinh tử. Cuộc sống vĩnh hằng là của bạn - vương quốc của Thượng đế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét