CHƯƠNG 5. CHÂN LÍ THIÊN BẨM
“Dù Mật chú hay Bát Nhã được thực hành
Hoặc giảng dạy trong kinh và luận
Và được hành trì theo truyền thống kinh viện
Con cũng không thể đạt đến Chân Nghĩa
Khi tâm con vẫn tràn đầy tham muốn
Nó che lấp Ánh Sáng Chân Lý mà con đang tìm.
Nếu con luôn miên mật với Đại Thủ Ấn
Như đã giải thích, đó là tinh túy của Mật hạnh
Trong mọi hành động, con hãy buông bỏ mọi sự mong cầu
Hãy để vọng tưởng đến rồi đi
Giống như đại dương vẫn tồn tại bền vững dù cho có những sóng lớn
Cũng không làm tổn hại đến tâm Vô Trụ
Hoặc chí đến tâm Vô Phân Biệt
Đó chính là Mật Chú cao thượng nhất…”
Thái độ Mật tông là thái độ của Tilopa. Nếu bạn hiểu được thái độ của Mật Tông, bạn sẽ thấu hiểu lời pháp mà Tilopa đã cố gắng diễn đạt. Về thái độ Mật tông, trước tiên, nó không phải là một thái độ, bởi Mật Tông nhìn sự sống với toàn bộ viễn cảnh. Nó không có thái độ nào đối với sự sống. Nó không phải là khái niệm. Nó không phải là một triết lý. Thậm chí, nó không là tôn giáo. Nó càng không phải là thần học. Nó không tin vào ngôn ngữ, thần học và giáo điều. Nó trực diện sự sống mà không đúng mức bất kỳ một triết lý nào, một lý thuyết nào, và một giáo điều nào. Nó ngắm nhìn sự sống như chính thật tướng của sự sống. Mật Tông không đem tâm vào giữa vì như vậy sẽ có sự phóng chiếu.
Tâm sẽ phóng chiếu. Từ đó, tâm sẽ bị lẫn lộn. Bạn sẽ không thể nhận biết thực tướng của vạn vật là gì. Mật Tông không đối diện với tâm. Nó trực diện sự sống, mặt đối mặt, không một chút suy nghĩ, “Điều này là thiện” hay nó sẽ suy nghĩ “Điều này là ác.” Mật Tông đơn thuần trực diện chính nó. Chúng ta lầm bảo rằng đây là một thái độ. Thật sự, Mật Tông là phi thái độ.
Điều thứ hai bạn cần nên nhớ là, Mật Tông luôn hưởng ứng bất cứ những gì đang xảy ra trong sự sống. Nó không bao giờ chối bỏ bất cứ một điều gì. Không có từ ngữ “chối bỏ” trong tự điển của nó. Mật Tông không sống trong sự phủ định. Mật Tông không bao giờ chối bỏ mọi sự vật. Bởi vì Mật Tông không chối bỏ, nên cuộc đấu tranh bắt đầu. Với sự chối bỏ, bạn đã mang vào tự ngã của bạn. Giây phút mà bạn chối bỏ mọi sự, bạn đã sơ khởi lòng tự ngã rồi. Xung đột xảy ra. Bây giờ, bạn đang trong chiến tranh. Mật Tông yêu thương, và nó yêu thương vô điều kiện. Nó không chối bỏ bất cứ một điều gì. Mỗi sự vật là một phần thể của vạn hữu.
Mỗi sự vật đều có một nơi chốn an trú của riêng nó trong toàn thể. Toàn thể không thể hiện hữu nếu thiếu vắng nó. Nghe kể rằng, thậm chí, một giọt nước bị rơi mất, toàn bộ sự sống đều sẽ bị chết khát. Bạn hái một đóa hoa trong hoa viên, bạn hái mất một cái gì trong toàn bộ sự sống. Bạn phá hoại một cành hoa, bạn phá hoại cả hàng triệu vì sao.
Mọi sự đều tương quan. Toàn thể hiện hữu như là một. Toàn thể, một đại hữu cơ. Toàn thể hiện hữu không chỉ như một hệ thống cơ cấu. Vì vậy, Mật Tông đã chấp nhận vô điều kiện. Không có viễn tượng nào khác hơn viễn tượng của sự sống…Mật Tông đơn thuần chấp nhận. Bạn không biến mất, từ chính bản thể bạn. Khi không còn sự chối bỏ, làm sao bạn tranh đấu? Làm sao bạn có thể gây nên chiến tranh? Bạn đơn thuần trôi giạt. Bạn đơn thuần hợp nhất và tan chảy. Bạn trở thành Một. Mọi biên giới không còn. Không còn sự kiến tạo biên giới. Không còn một ranh giới nào chung quanh bạn. Mỗi khi bạn chối bỏ, tôi xin bạn hãy quán chiếu. Lập tức, bạn sẽ cảm nhận có một năng lượng gì đó bao trùm lấy bạn. Mỗi khi bạn chấp nhận, bản thể bạn sẽ mở rộng…
Con người vô thần thật ra là một con người luôn chối bỏ sự sống. Ông chối bỏ Thượng Đế. Thượng Đế chỉ là một biểu tượng. Bạn tin Thượng Đế. Nếu bạn chối bỏ vạn vật, niềm tin sẽ không còn giá trị. Thượng Đế là vô hữu. Chỉ có sự trọn vẹn chấp nhận mới tạo nên Thượng Đế, mới có thể biểu thị một Thượng Đế chân chánh. Nếu bạn chấp nhận sự sống, toàn bộ sự sống đột nhiên sẽ chuyển hoá. Sẽ không còn các tảng đá, sẽ không còn cây cối, sẽ không còn nhân loại hay các dòng sông và núi cao… Đột nhiên, mọi sự đều đồng nhất thể. Sự đồng nhất này chính là Thượng Đế.
Con người thật sự tín ngưỡng là một con người luôn chấp nhận mọi sự, không chỉ riêng đối với Thượng Đế… Tâm vô cùng mưu mẹo. Bạn chấp nhận Thượng Đế, nhưng bạn lại chối bỏ thế gian này. Đã xảy ra sự kiện này rồi. Hằng triệu con người đã đánh mất cuộc đời của họ cũng chỉ vì vậy. Họ chấp nhận Thượng Đế, nhưng họ đã chối bỏ sự sống. Thật ra, họ đã cho rằng, ngoại trừ họ chối bỏ sự sống, họ mới có thể chấp nhận Thượng Đế? Họ tạo ra sự phân chia. Họ chối bỏ thế gian này chỉ để chấp nhận Thượng Đế. Sự chấp nhận này dựa trên sự phủ nhận, không phải là sự chấp nhận. Nó là một sự lường gạt. Nó chỉ là một sự vờ vĩnh.
Làm sao bạn có thể chấp nhận Tạo hóa mà bạn lại không thể chấp nhận sự sáng tạo? Nếu bạn phủ nhận sự sáng tạo, làm sao bạn có thể chấp nhận Tạo hóa được? Cả hai đồng là Một. Tạo hóa và sự Sáng tạo không phải là hai. Tạo hóa tức là sự Sáng tạo. Nó là quá trình liên tục của sự Sáng tạo. Trên một đối cực, tính Sáng tạo tức là Đấng Sáng Tạo. Trên một đối cực khác, tính Sáng tạo tức là sự Sáng tạo. Cả hai đều là đối cực của một hiện tượng. Mật Tông dạy rằng, nếu bạn đơn thuần chấp nhận, bạn không ước định sự chống đối mọi phủ nhận. Mọi tôn giáo đều hành xử như trên. Họ phủ nhận thế gian, nhưng lại chấp nhận Thượng Đế. Họ phủ nhận thế gian một cách kịch liệt, vì vậy, sự chấp nhận của họ không có tầm vóc mãnh liệt hơn.
Kẻ được xưng tụng là Thánh nhân thường dạy là: “Thượng Đế, chúng con chấp nhận ngài, nhưng chúng con chỉ xin phủ nhận vũ trụ của ngài.” Loại chấp nhận gì mà kỳ lạ vậy? Bạn đang lựa chọn. Bạn đang mổ xẻ sự sống thành hai mảnh. Bạn đặt bạn trước mặt Thượng Đế. Bạn nói. “Đây là điều chúng con chấp nhận. Đây là điều chúng con phủ nhận.”
Mọi xả bỏ bắt nguồn từ luận cứ phi lý này. Người từ bỏ thế gian không phải là loại người tín ngưỡng. Trong quan điểm Mật Tông, người xả bỏ thế gian là một con người tự ngã. Ông tích tụ mọi của cải của thế gian. Trọng tâm của ông đều đặt hết ở cõi thế gian. Bây giờ, ông phủ nhận nó. Sự chú ý của ông là ở thế gian. Ông vẫn là một con người đầy ngã tánh. Tự ngã có một hành trình cực kỳ vi tế để nó có thể thành tựu chính nó. Một lần nữa, nó lưu lạc trong vòng xoáy. Một lần nữa, nó lại trở về… với một khuôn mặt mới, và với mầu sắc mới.
Đã xảy ra một câu chuyện như vầy: Tôi thường cư trú tại một xóm nhỏ. Mulla Narasruddin đến viếng thăm tôi. Anh, trong những ngày đó, sống ở thủ đô Tân Đề Li. Anh say mê thủ đô này gần đến mù quáng luôn. Tôi dẫn anh đến một pháo đài, anh nói “Cái gì? Ngài gọi cái này là cái pháo đài đó hở?” Ngài nên đến Tân Đề Li để thấy cái Hồng Pháo đài nó vĩ đại như thế nào. Pháo đài này đâu có gì lạ đâu.” Tôi dẫn anh đến dòng sông, anh lại la lên ”Cái gì? Ngài gọi đây là dòng sông đó hả? Tôi chưa bao giờ thấy dòng sông nào mà thiếu nước và bệnh hoạn như vậy.” Đến một đêm trăng tròn, tôi nghĩ rằng, ít ra với một đêm trăng tròn tuyệt mỹ, nhất định anh sẽ vui vẻ. Anh sẽ không đem chuyện làng xóm nhỏ này vào sự so sánh của anh. Nhưng không, tôi đã sai. Tôi dẫn anh đến dòng sông.
Hoàng hôn đang buông xuống, dưới ánh trăng thật là mỹ miều và vắng lặng. Khi vấng trăng chiếu rọi bầu trời đen thẳm, tôi nhìn anh nói, “Xem kìa, mặt trăng thật là to!” Anh nhìn vấng trăng, nhún vai, “Đối với một cái làng nhỏ bé này, thì vấng trăng như vậy cũng không tệ lắm.”
Đây là tâm. Nó dai dẳng đến mức khó chịu. Nó luôn quẩn quanh trong cái vòng xoắn óc đó. Lúc nào cũng là vậy. Bạn xả bỏ thế gian, nhưng bạn không trở nên một con người thánh thiện hơn. Bạn vẫn trần tục. Nếu bạn muốn khảo sát thêm, bạn hãy tìm đến các vị tăng sĩ Ấn Độ, Sadhus. Họ vẫn rất là trần tục. Họ bám rễ vào thế tục. Họ xả bỏ mọi thứ, nhưng trọng tâm họ vẫn còn bị dính mắc thế gian này. Trọng tâm của họ là họ phải xả ly thế gian.
Trọng tâm của họ là trung tâm của tự ngã. Họ đều đặt để trọng tâm của họ ở cái tự ngã triếtl ý nhân sinh của họ. Có lẽ, họ đã nghĩ rằng, chỉ bằng cách xả ly, họ gần gũi với Thượng Đế hơn. Không. Chưa có ai đạt đến sự toàn thiện bằng cách phủ nhận tất cả. Đây là viễn tượng của Mật Tông. Mật Tông dạy..
Nếu bạn chấp nhận, bạn sẽ chấp nhận tất cả. Bạn không cần tranh đấu cho cái gì. Bạn không cần bơi lội giữa dòng chảy. Bạn chỉ đơn thuần trôi giạt cùng với giòng chảy. Dòng sông tự nó lững lờ trôi, theo sự hài hoà của chính nó. Bạn không thúc đẩy dòng sông. Mọi giòng nước đều đổ ra đại dương. Đừng khuấy động nó. Bạn hãy đơn thuần trôi giạt với dòng chảy. Bạn hãy chan hòa trong sự sống của nó. Bạn hãy trôi nổi với nó. Bạn hãy yên nghỉ với nó…”
Thái độ này chính là thái độ của Mật Tông. Nếu bạn đáp là bạn đồng lòng với thái độ của Mật Tông, sự chấp nhận sâu sắc này sẽ phát khởi trong bạn. Nếu bạn chấp nhận, làm sao bạn có thể phàn nàn? Làm sao bạn có thể đau khổ? Mọi sự được quán chiếu đúng như thực tướng của chúng. Bạn không tranh đấu. Bạn cũng không bao giờ chối bỏ… Bạn chấp nhận tất cả. Bạn hãy nên nhớ kỹ, sự chấp nhận này hoàn toàn khác với sự chấp nhận bình thường.
Thông thường, một người dễ dàng chấp nhận một hoàn cảnh khi ông ta là tạm con người yếu đuối. Đây là sự chấp nhận bất lực. Sự chấp nhận này không hướng dẫn bạn về đâu hết. Sự chấp nhận bất lực không thể hướng dẫn bạn đến sự giải thoát. Có lẽ, bạn đã tự than vãn, “Ta đã không còn làm gì được nữa rồi. Ta chỉ còn có cách chấp nhận. Ít ra ta phải chấp nhận, để ta còn giữ được mặt mũi.” Sự chấp nhận của Mật Tông không phải là sự chấp nhận này. Nó phát xuất từ sự trọn vẹn. Nó phát xuất từ sự mãn nguyện sâu sắc. Nó phát xuất khi bạn không chối bỏ, không bởi vì bạn yếu đuối, tuyệt vọng, và đau khổ. Nó phát xuất khi bạn không phủ nhận. Đột nhiên, nó nẩy sinh trong bạn. Toàn bộ Chân Tánh của bạn mãn nguyện thật là vô cùng sâu sắc.
Sự chấp nhận này có vẻ đẹp riêng không bởi do cưỡng bách. Bạn chưa tu tập nó. Nếu bạn tu tập, nó chỉ là sự giả tạo. Nó là đạo đức giả. Nếu bạn tu tập, bạn sẽ phân đôi. Ở bên ngoài tuy là một sự chấp nhận, nhưng ở nội tại lại là một sự hỗn loạn, đầy sự phủ định, và luôn chối bỏ. Nội tại bạn sôi sục và có nguy cơ bùng nổ bất cứ giây phút nào. Chỉ trên bề mặt, bạn vờ vĩnh rằng mọi sự đều tốt đẹp. Sự chấp nhận của Mật Tông thì hoàn toàn trọn vẹn. Sự chấp nhận này không phân đôi bạn. Tất cả các tôn giáo trên thế gian này, ngoại trừ Mật Tông ra, đã gây nên căn bệnh phân liệt. Họ phân đôi bạn. Họ tạo ra sự thiện và bất thiện trong bạn. Họ dạy bạn phải hành thiện. Sự ác phải cần được loại trừ. Bạn nên loại trừ Ma vương. Bạn nên chấp nhận Thượng Đế.
Họ gieo nên biết bao mầm mống phân liệt bên trong bạn. Vì vậy, bạn luôn mặc cảm. Làm sao bạn có thể huỷ diệt một phần thể vốn đã là Một trong bạn? Bạn gọi nó là bất thiện. Làm sao bạn có thể tiêu trừ nó? Bạn không bao giờ sáng tạo nên nó. Bạn đơn thuần nhận biết nó. Giận dữ hiện hữu, tình dục hiện hữu, và Tham cầu hiện hữu, nhưng bạn không tạo ra chúng. Chúng mang đến sự thật cuộc đời, như đôi mắt bạn, như đôi tay bạn. Bạn gọi chúng bằng danh xưng. Bạn gọi chúng xấu xí, đẹp đẽ, hay bất cứ những danh xưng gì mà bạn thích gọi, nhưng bạn không thể tiêu trừ hết chúng.
Không có gì có thể loại trừ ra khỏi sự sống.
Không có gì có thể bị huỷ diệt…
Mật Tông dạy rằng, chuyển hoá là có thể, nhưng còn hủy hoại? Không. Sự chuyển hoá bắt nguồn khi bạn hoàn toàn chấp nhận bản thể của bạn. Đột nhiên, mọi sự ngay thằng và rõ ràng hơn. Mọi sự vật đều có nơi chốn an trú riêng của chúng. Cơn giận đang thấm nhuần. Tham cầu cũng đang thấm nhuần. Không có một nỗ lực nào để cắt bỏ bất cứ cái gì từ bản thể. Toàn bộ bản thể của bạn, tự nó sắp đặt chính nó cho hoàn hảo. Nếu bạn chấp nhận, sự sắp đặt này sẽ xảy ra. Trước đó, nội tại bạn náo động không ngừng, bây giờ là giai điệu, Thánh Đạo ca được sáng tác, sự hài hoà hội nhập…
Sự khác nhau giữa náo động và hài hoà là gì? Cả hai vẫn là hai luồng sóng âm thanh sắp đặt vận hành theo chiều hướng khác nhau. Tuy không có trung tâm ở sự náo động, nhưng các nốt nhạc vẫn là như nhau. Khi một người mất trí dạo đàn dương cầm, các nốt nhạc sẽ đều như nhau. Giai điệu như nhau, người mất trí đang dạo đàn, và phi trung tâm. Nếu bạn gởi trung tâm đến sự náo động, nó sẽ trở thành là một giai điệu. Nó sẽ hội nhập vào trung tâm. Mọi sự trở thành hữu cơ. Nếu người mất trí dạo đàn, thì mỗi nốt nhạc đều riêng rẽ và đầy cá nhân tính. Các nốt nhạc đó kết hợp thành một cá thể hữu cơ. Riêng chúng cũng chứa đựng một trung tâm. Chúng không còn là một số nốt nhạc nữa. Chúng là một đại gia đình. Tình thương vi tế đã kết hợp chúng. Chúng thành Một. Nghệ thuật là như vậy. Người dạo đàn dương cầm đã đem hiện tượng từ bi rung động trong những nốt nhạc. Chúng đã hài hoà.
Mật Tông dạy rằng, Chân Tánh của bạn vốn không náo động. Bạn chưa tìm đến trung tâm. Khi bạn đã đạt đến trung tâm của vòng xoáy, mọi sự đều ngay thẳng và hoàn hảo. Khi Gurdjieff nổi giận, cơn thịnh nộ của ông rất đẹp đẽ. Khi bạn nổi giận, cơn giận của bạn bộc lộ sự xấu xa. Đặc tính của cơn thịnh nộ vốn không thiện không ác. Khi Đức Chúa Giê Su nổi giận, sự thịnh nộ của ngài là một nốt nhạc. Khi Đức Chúa Giê Su cầm roi đi vào đền, và khi ngài đuổi các thương gia ra khỏi đền thờ, ở ngài hiện hữu một vẻ đẹp vi tế. Thậm chí, cả đến Đức Phật cũng không có nét kỳ mỹ tuyệt diệu đó. Đức Phật có vẻ xa lạ. Cơn thịnh nộ của Đức Phật không an trú trong cuộc chơi. Cường độ của cơn giận, vị mặn của cơn thịnh nộ không hiện hữu ở ngài. Đức Phật không nếm được nhiều hương vị thịnh nộ như Đức Chúa Giê Su. Đức Chúa Giê Su đầy vị mặn. Ngài có thể nổi giận. Thậm chí. cơn thịnh nộ của ngài cũng là một thành phần vi diệu của toàn bộ bản thể. Không có gì bị chối bỏ. Mọi cảm thọ đều được chấp nhận. Tilopa không thể so sánh. Đức Chúa Giê Su không thể so sánh. Minh sư Mật Tông đơn thuần là những cánh hoa hoang dã. Họ dung chứa mọi sự trong họ. Nhất định, bạn đã thấy chân dung của Bồ Đề Đạt Ma. Nếu bạn chưa thấy, hãy nhìn ngắm chân dung ngài… Bạn sẽ thấy khuôn mặt của ngài vô cùng hung bạo. Nếu bạn ngắm nhìn chân dung của Bồ Đề Đạt Ma giữa đêm khuya khi bạn chỉ có một mình, tôi bảo đảm với bạn là bạn sẽ không thể ngủ được. Ngài sẽ ám ảnh bạn. Nghe kể rằng, mỗi khi ngài nhìn một cá nhân nào, người đó sẽ không ngừng thấy ác mộng.
Ông sẽ liên tục bị ngài ám ảnh bởi chính cái nhìn soi thấu, hung bạo đó của ngài. Khi Bồ Đề Đạt Ma hay Tilopa nói chuyện, nghe kể rằng, âm thanh của họ nghe như Sư Tử Hống, như luồng sấm động, như những thác nước ầm ầm cuồng nộ, hoang dã và cực kỳ nẩy lửa.
Nếu bạn kiên nhẫn thêm một chút nữa, nếu bạn đừng phê phán họ quá sớm, bạn sẽ khám phá họ là những nhân vật từ bi nhất. Bạn sẽ cảm nhận lời nhạc thánh thót, những giai điệu rung cảm trong họ. Đột nhiên, bạn sẽ nhận thức rằng họ không chối bỏ bất cứ một cái gì. Họ hấp thụ tất cả, thậm chí, sự chối bỏ hung bạo của một con sư tử. Nếu vậy, con sư tử sẽ chỉ trở thành là một con sư tử bông, khô cứng.
Mật Tông dạy rằng, tất cả đều nên được hấp thụ. Tất cả! Hãy nhớ kỹ, vô điều kiện! Tình dục nên được đón nhận. Dục sẽ trở) thành lực lượng nam châm trong bạn. Đức Phật, Đức Chúa Giê Su, và Tilopa, họ đều có một nguồn lực lượng nam châm mãnh liệt bao bọc quanh họ. Bạn sẽ yêu thương họ ngay với cái nhìn đầu tiên mà bạn đối diện với họ.
Bạn sẽ bị họ kéo phăng bạn vào cảnh giới kỳ diệu và mới mẽ lạ lùng. Tâm bạn sẽ bị xâu xé và giao động trong cảnh giới cũ của bạn. Bạn sẽ được lực lượng của họ kéo phăng bạn đến cảnh giới mới mẻ tối thượng hơn. Cảnh giới mà bạn chưa bao giờ dám một lần mơ ước. Lực lượng nam châm này là gì? Vẫn năng lượng tình dục đó được chuyển hoá qua năng lượng từ bi và tối thượng. Hiện tại, lực lượng đó đã trở thành nguồn lực lượng của nam châm. Từ lực lượng huyền diệu này, toát ra một sự quyến rũ cực kỳ vi diệu. Cơn thịnh nộ của Đức Phật được hấp thụ. Chính cơn thịnh nộ đó đã trở thành sự từ bi. Khi Đức Chúa Giê Su giảng pháp trong sự nẩy lửa, sự nẩy lửa đó vẫn là sự từ bi chuyên nhất trong ngài.
Tôi xin bạn hãy luôn nhớ kỹ, Mật Tông chấp nhận bạn hoàn toàn. Khi bạn tìm đến tôi, tôi chấp nhận bạn hoàn toàn. Tôi không hiện diện nơi đây để giúp bạn chối bỏ tất cả. Tôi hiện diện nơi đây giúp bạn sắp đặt và tự bạn có thể điều chỉnh bạn. Bạn sẽ tìm đến trung tâm năng lượng của bạn, và bạn kết hợp chúng với trung tâm. Tôi xin thưa với bạn, bạn sẽ phong phú hơn nếu bạn tiếp thụ cơn thịnh nộ qua nguồn lực lượng chuyển hoá này. Bạn sẽ phong phú hơn nếu bạn hấp thu năng lượng dục trong nó. Bạn sẽ phong phú hơn nếu bạn hấp thụ mọi cảm thọ của hận thù, ghanh tỵ, và bạn thấm nhuần trong nó.
Chúng đều là gia vị cuộc đời. Bạn sẽ nếm tất cả hương vị mà cuộc sống đã mang đến cho bạn… Bạn không giác ngộ để biến thành nhạt nhẽo và vô hương vị. Bạn sẽ đem hương vị giác ngộ vào sự thưởng thức và bạn tận hưởng chúng. Bạn cần phải có một chút muối trong hương vị giác ngộ. Cơn thịnh nộ cần nên có. Đối với con người vô minh như bạn, khi cơn thịnh nộ chiếm ngự bạn, nó chỉ là sự xấu xa ghê tởm. Nếu bạn chỉ ăn muối thôi, bạn sẽ chết. Bạn nên cần một số lượng nhỏ của muối trong bản thể giác ngộ. Số lượng muối đó là tối cần.
Trên con đường đạo, bạn sẽ gặp gỡ nhiều đạo sư chỉ muốn làm cho bạn què quặt. Họ chỉ muốn chém bạn ra thành từng mảnh. Họ muốn mổ xẻ bạn. Họ sẽ trao đổi với bạn rằng: “Tay này của bạn không được tốt. Bạn hãy chặt bỏ nó đi. Bạn hãy vất bỏ nó đi. Cơn thịnh nộ của bạn không được tốt. Hận thù là tội lỗi. Tình dục không nhơ nhuốc.” Họ sẽ liên tục chém bạn. Giây phút mà họ rời xa bạn, bạn đã hoàn toàn tê liệt. Bạn đã trở thành một con người tàn phế. Bạn không còn sự sống nữa. Toàn bộ nền văn minh của nhân loại trở nên tê liệt và tàn phế. Ngoại trừ Mật Tông trở thành là một nền tảng của toàn bộ tâm thức nhân loại, con người sẽ không hoàn hảo, bởi không có viễn tượng nào chấp nhận con người hoàn toàn. Sự chấp nhận này, tôi xin bạn luôn nhớ kỹ, chính là sự sống trọn vẹn nhất, một sự hài hoà huyền nhiệm và phi hiệu năng.
Một hành giả sẽ sống cuộc đời của ông. Ông phải kinh nghiệm nó. Mỗi bóng mát hoặc bóng tối của nó cũng đều được tiếp nhận. Mỗi hương vị của cuộc đời đều được nếm. Thậm chí, cả sự lang thang lầm lạc của ông. Thậm chí, khi hành giả du hành trên con đường lầm lạc, thì con đường lầm lạc này cũng tràn đầy ý nghĩa. Nếu bạn không sa vào con đường lầm lạc, bạn sẽ không bao giờ giác ngộ được. Bạn sẽ không thuần khiết như hoa sen. Có lẽ, bạn sẽ trở thành đần độn, nhưng bạn không bao giờ thuần khiết. Sự đần độn không phải là thuần khiết.
Sự thuần khiết cần chứa đựng một kinh nghiệm sâu sắc sau nó. Một hành giả đần độn không có kinh nghiệm tối thượng trong ông. Có lẽ, ông sẽ là một con người vô minh. Ông không thể là một hiền nhân. Một hiền nhân là người đã học hỏi và kinh nghiệm tất cả mọi tội lỗi của sự sống. Người này không chối bỏ bất cứ điều gì của sự sống đem lại.
Hành giả này sẽ không phê phán rằng mọi tội lỗi là tội lỗi. Hành giả này đơn giản chấp nhận bất cứ những gì xảy đến cho ông. Ông cho phép ông đón nhận bất cứ hiện tượng gì xảy đến với tấm lòng rộng mở. Ông đã vận hành qua những cơn thủy triều dồn dập và cuồng nộ. Ông đã là kẻ trôi giạt khốn khổ. Ông đã từng là một con người sa đọa và lầm lạc. Ông cũng đã từng rơi xuống tận cùng vực thẳm không cùng của địa ngục.
Ở một tác phẩm đâu đó, Nietzche31 bảo: “Nếu một thân cây muốn vươn lên bầu trời xanh, gốc rễ của nó cần phải bám thật sâu vào đáy của địa ngục.”
Ông nói rất đúng. Nếu bạn muốn thật sự nở nhụy khai hoa trên một bầu trời Thiên thanh, gốc rễ của bạn phải đi vào và bám thật sâu trong tận cùng vực thẳm sâu hun hút của địa ngục và của trái đất này. Khi một con người tội lỗi trở thành một hiền triết, ông có sự hiền triết lạ lùng của riêng ông. Khi một hiền triết đơn thuần chỉ là một nhà hiền triết, thì ông quả là một con người đần độn. Nếu ông chưa bao giờ kinh nghiệm tội lỗi, ông sẽ chỉ là một nhà hiền triết vô cùng đần độn. Ông đã đánh mất lẽ sống. Không có một đức hạnh nào mà không được thành tựu qua sự tội lỗi và qua bao nhiêu lỗi lầm mà ông đã mắc phải và vi phạm.
Có một giai thoại tuyệt diệu mà Đức Chúa Giê Su thường hay kể qua:
Có một người có hai người con trai. Người con trai nhỏ đòi hết tiền được thừa hưởng, mang hết số tiền đó vào thành phố. Anh tiêu xài hoang phí với rượu chè và kỹ nữ. Sau đó, anh bị khánh kiệt, và trở thành một tên ăn mày bẩn thỉu nhất. Người con trai lớn, sống với người cha già của mình. Anh luôn làm việc chăm chỉ ở đồng áng. Anh không ngừng tích lũy được rất nhiều của cải và tài sản. Có một ngày, người con trai nhỏ, người con trai đã sa vào tận cùng vực thẳm của tội lỗi, báo tin cha “Con muốn trở về. Con là đứa con hư hỏng. Xin cha tha lỗi cho con. Con đã hoang phí tiền bạc nhà của cha.
Bây giờ, con không còn nơi nào khác để cư trú, xin cha và anh hãy chấp nhận con, và cho con có được cơ hội để trở về nhà.” Người cha nói với người con trai thánh thiện của ông “Con hãy giúp cha mở một tiệc liên hoan thật lớn để đón nhận em trai của con đang sắp trở về. Con hãy giết con trừu mập mạp nhất, và nấu những món ăn ngon nhất. Chúng ta sẽ phân phát bánh kẹo cho nguyên cả làng. Cha con chúng ta sẽ tìm loại rượu ngon nhất cho nó. Chúng ta phải mở dạ tiệc lớn nhất vì đứa con trai hư hỏng của ta đã trở về rồi. Nó đã trở về!” Một vài người quen biết trong làng, thấy vậy, cho nên họ đã rất bất bình. Họ ra đồng nói với người con trai lớn: “Thật là phi lý! Ngài đã sống với cha của ngài. Ngài phục vụ cha ngài như một kẻ nô lệ bần cùng nhất. Ngài không bao giờ chống đối ông, nhưng ông thì chẳng bao giờ mở dạ tiệc ăn mừng và tán tụng công đức này của ông. Bây giờ, cái gã hành khất tồi tệ kia trở về, một người con trai đầy tội lỗ, sau khi hắn phung phí hết tài sản của cha ngài. Hắn đã ngụp lặn trong những tội lỗi ghê tởm nhất, bây giờ, hắn đòi trở về… và cha của anh lại mở dự tiệc thật lớn để chào mừng sự trở về của gã hư hỏng này.”
Dĩ nhiên, người con trai lớn đâm ra giận dữ. Ông về nhà, buồn phiền, bảo cha, “Thật là bất công quá. Cha chưa bao giờ giết một con trừu nào để mở dự tiệc cho con. Cha chưa bao giờ cho con bất cứ một món quà đáng giá nào. Bây giờ, đứa con hư hỏng của cha trở về, cha lại mở tiệc ăn mừng nó.
Người con đã phung phí hết của cải của cha, quá hư hỏng, nhưng cha lại đón mừng nó.” Người cha đáp, “Đúng rồi. Lúc nào con cũng sống với cha. Con là một một đứa con trai vô cùng thánh thiện và hiếu thảo. Vì vậy, cha không cần phải làm điều đó cho con. Nhưng em con thì cần phải được ăn mừng. Nó là đứa con hư hỏng, lầm đường lạc lối đã biết đường trở về nhà. Nó là một con trừu đi lạc và được tìm thấy lại, nên cha phải khai tiệc để đón mừng sự trở về của nó. ”
Câu chuyện ngày không được xem là quan trọng đối với các tín đồ Công giáo. Thật ra, ý nghĩa câu chuyện này được giải thích như tôi đã giải thích về ý nghĩa của Mật Tông. Đây là một câu chuyện Mật Tông. Nó có ý nghĩa là nếu bạn luôn hành trình trên con đường toàn thiện, bạn sẽ không biết liên hoan, hay ăn mừng sự sống. Bạn sẽ trở thành một con người đần độn. Bạn sẽ thiếu sự phong phú qua sự kinh nghiệm sự sống. Bạn sẽ không có vị muối mặn mà trong bạn. Có lẽ, bạn không bao giờ nếm được hương vị mặn mà này của muối. Bạn sẽ được dinh dưỡng đầy đủ, nhưng bạn sẽ không biết được hương vị cay đắng chua chát của cuộc đời. Bạn sẽ vô cùng thuần khiết, nhưng sự thuần khiết của bạn thiếu giai điệu phức tạp và mầu sắc của vạn hữu.
Bạn sẽ là một nốt nhạc đơn độc. Bạn sẽ không là một phần tử trong hàng triệu nốt nhạc đang thánh thoát đan kết trong giai điệu rung động của vũ trụ này. Bạn chỉ là một con đường thẳng, không có đường cong, và bạn thiếu góc cạnh. Các đường cong và góc cạnh đó có một vẻ đẹp cực kỳ thuần khiết. Chúng giúp sự sống của bạn tăng thêm sự huyền bí và mầu nhiệm, nhưng chúng thiếu chiều sâu. Thánh tính của bạn sẽ hời hợt và nông cạn.
Bạn đã thiếu mất một chiều sâu….
Vì lý do đó, Mật Tông cho rằng tất cả mọi hiện tượng sanh khởi trong Hư Ảo giới đều vi diệu. Thậm chí, tội lỗi cũng vi diệu. Nó mang chiều sâu vào thánh tính32. Thậm chí, khi bạn hành trình trên một con đường lầm lạc cũng là tối vi diệu. Lúc bạn quay về, sự quay về này của bạn cũng tối vi diệu. Thế gian này là nơi chốn để bạn vận hành sâu sắc hơn ở bản thể, để bạn có thể hoàn toàn quên lãng bạn. Sau đó, bạn có thể trở về… Mọi người đã hỏi tôi “Tại sao thế gian này tồn tại nếu Thượng Đế đã chống đối nó? Tại sao ngài ném chúng ta vào thế giới này, thế giới của nhân quả, tội lỗi và sai lầm như vậy? Tại sao ngài không giải thoát hết chúng ta?” Không thể nào. Bạn sẽ biến thành những con người nông cạn, và thiếu chiều sâu. Bạn đã được ngài ném vào tận nơi chốn gian nan nhất và xa xôi nhất của trái đất. Bạn phải tự mình tìm đường để trở về. Sự trở về của bạn có một ý nghĩa vô cùng sâu xa. Bản thể của bạn sẽ kết tinh sau bao nhiêu kinh nghiệm vùi dập của cuộc đời. Mật Tông chấp nhận tất cả. Bạn hãy kinh nghiệm tất cả. Có lẽ vì vậy mà Mật Tông không bao giờ trở thành một lý tưởng mà nhân loại sẽ chấp nhận. Nó luôn vẫn nằm ở ven rìa, một góc nào ngoài ranh giới, ngoài xã hội, và nền văn minh của nhân loại. Nền văn minh nhân loại đã được loài người chọn lựa và thanh lọc qua tâm trí của họ, thật là hời hợt, tuy tốt đẹp, nhưng hời hợt.
Nền văn minh nhân loại đã lựa chọn một thái độ chối bỏ, phủ nhận mọi hiện tượng của thế giới này. Nền văn minh của nhân loại không đủ sự dũng cảm để có thể chấp nhận tất cả, tất cả những gì mà sự sống đã mang đến cho họ…
Sự dũng cảm nhất của hành giả là ông luôn chấp nhận tất cả những gì mà vạn hữu mang đến cho ông. Tôi luôn nỗ lực hướng dẫn bạn, để bạn có thể chấp nhận bất cứ những gì mà sự sống mang lại cho bạn. Hãy chấp nhận chúng bằng sự khiêm tốn sâu đậm nhất, như một tặng phẩm của vạn hữu. Khi tôi trao đổi với bạn điều này, thậm chí, tất cả những tri thức mà xã hội đã điều kiện hóa bạn, và bạn đã phê phán chúng thiện và bất thiện. Nếu bạn chấp nhận dục tính là một sự tự nhiên của sự sống, từ đó bạn mới có thể khai hoa. Pháp Tịnh thân (Brahmachary) sẽ là một quá trình tự nhiên, hài hoà, thanh tịnh và trong sạch. Sẽ có sự chuyển hoá kỳ diệu trong bạn.
Thông qua tất cả mọi kinh nghiệm, hành nhân chuyển hoá. Khi một hành giả vận hành trong tất cả các ngõ hẻm tăm tối, thê thảm cực kỳ nhất của sự sống, đôi mắt của ông đã được huấn luyện trong sự gian khổ trường kỳ. Hành nhân này sẽ nhìn thấy ánh sáng lẫn bóng tối. Có vẻ đẹp gì khi bạn được ngắm nhìn thấy ánh sáng của ban ngày? Cái đẹp thật sự hiện hữu khi trong màn đêm tối tăm nhất, đôi mắt bạn đã trui luyện trong màn đêm sâu thẳm nhất, có thể ngắm nhìn được ánh sáng rực rỡ của ngày ẩn tàng? Trong màn đêm tăm tối đó, bạn sẽ nhìn thấy bình minh tươi mát. Bạn đã thành tựu rồi.
Ở nơi chốn hạ tiện nhất, bạn sẽ thấy được hiện tượng tối vi diệu nhất. Ở Thiên đường, bạn có thể ngắm nhìn địa ngục. Bạn là một nghệ thuật gia của cuộc đời. Mật Tông muốn bạn trở thành là một nghệ nhân của sự sống này. Bạn không trở thành một con người từ bỏ mọi kinh nghiệm của sự sống, nhưng bạn là một con người luôn tiếp nhận và chấp nhận.
Hãy tiếp nhận và luôn chấp nhận trong mỗi giây phút của thực tại. Bạn càng chấp nhận, bạn càng giảm thiểu nhiều tham cầu. Nếu bạn chấp nhận, sự tham cầu không còn chỗ đứng nào nữa. Dù bạn đang trong bất cứ một hoàn cảnh nào, bạn luôn nên chấp nhận nó. Không có sự vận hành nào khác nơi bạn. Bạn sống giây phút qua giây phút trong sự chấp nhận sâu sắc và trọn vẹn. Bạn tăng trưởng mà không tầm cầu một mục tiêu nào. Bạn không có sự tầm cầu để bạn có thể tìm đến bất cứ một nơi chốn nào. Bạn sẽ không trở thành một con người nào khác. Bạn sẽ không hoặc sỡ hữu một vật gì khác. Mật Tông bảo “Hãy là bạn!” Bản thể duy nhất mà bạn có thể thành tựu. Với sự chấp nhận hoàn toàn này, mọi tham cầu cũng chấm dứt. Với sự chấp nhận hoàn toàn này, sự vô sở cầu tự nó hội nhập vào bản thể của bạn… Khi bạn chỉ đơn thuần chấp nhận, chúng tự động chấm dứt.
Đột nhiên, giây phút đốn ngộ xảy ra khi bạn đã hoàn toàn chấp nhận. Mọi tầm cầu trong bạn chấm dứt. Đột nhiên, bạn đốn ngộ. Đột nhiên, bạn không có chút nỗ lực nào, nó lại xảy ra. Một tặng phẩm tối thắng nhất mà sự sống đã trao tặng cho bạn. Đây là thái độ của Mật Tông hướng về vạn hữu. Không có sự sống nào khác hơn sự sống này. Không có thế giới nào khác hơn thế giới này. Chính cảnh giới luân hồi này, Samsara là Niết bàn. Chỉ cần bạn khả tri sâu sắc hơn nữa, nếu bạn chấp nhận một chút nữa, thuần khiết một chút nữa, ít tự kỷ hơn một chút nữa, sự đốn ngộ xảy ra…
Bây giờ, lời kinh của Tilopa...
“Dù Mật chú hay Bát Nhã được thực hành
Hoặc giảng dạy trong kinh và luận
Và được hành trì theo truyền thống kinh viện
Con cũng không thể đạt đến Chân Nghĩa…”
Vệ Đà không thể giúp ích được gì cho bạn. Kinh Thánh cũng không thể giúp ích gì được cho bạn. Sự tu tập mật chú cũng sẽ không giúp ích gì cho bạn. Thay vì vậy, nó sẽ là một chướng ngại. Mật chú là gì? Bạn đã hành động điều gì khi bạn tụng niệm mật chú? Maharishi Mahesh Yogi33 đã dạy điều gì khi ông dạy mọi người cách Thiền Chuyển hoá?
Ông khuyên bạn phải lập đi lập lại từ ngữ nhất định hay một mật chú liên tục bên trong…Ram…Ram…Ram…Ram…Aum, Aum, Aum, Aum. Gì cũng được. Tên bạn cũng được. Thậm chí, nếu bạn tụng H2O, H2O, H2O (phân tử nước) cũng được. Vấn đề không ở âm thanh hay từ ngữ. Vấn đề là bạn tụng đi tụng lại một cái gì đó, qua sự lập lại liên tục, và sẽ có sự đốn ngộ xảy ra.
Khi bạn lập đi lập lại một từ nào đó không ngừng, âm điệu được tạo ra bên trong. Ram…Ram…Ram…Ramakrisna. Khi bạn không ngừng tụng đi tụng lại âm điệu đều đều này, bạn sẽ buồn ngủ. Thôi miên là như vậy. Bạn không ngừng tự thôi miên chính mình. Lặp đi lặp lại mật chú là sự tự thôi miên chính mình. Bạn đã biến thành kẻ say sưa chính ngay âm thanh đều đều buồn tẻ này của bạn.
Điều này tốt. Không có gì xấu! Nó giúp bạn ngủ được, rất thoải mái. Nếu bạn muốn có giấc ngủ bình thường, nhưng không ngủ say như khi bạn tụng mật chú, vậy bạn hãy thử tụng niệm mật chú. Trong giấc ngủ bình thường, sự suy nghĩ không ngừng tiếp diễn, bao nhiêu cơn huyễn mộng tiếp diễn, không có gì khác hiện hữu, nếu bạn chỉ tụng niệm mật chú liên tục, thì trong tâm trí của bạn, chỉ có mật chú. Nó sẽ đưa bạn vào giấc ngủ thật say.
Trong Yogi, chúng ta có một danh từ đặc biệt dành cho nó. Phạn ngữ gọi nó là Nidra. Giấc ngủ tạo ra bởi tụng niệm mật chú không ngừng nghỉ được gọi là Yoga-Tandra. Nếu bạn không ngủ được, sự tụng niệm mật chú có thể giúp bạn ngủ được một giấc ngủ ngon lành. Chính vì vậy, ở Hoa Kỳ, sự ảnh hưởng của Maharishi Mahesh Yogi rất lớn. Hoa Kỳ là một quốc gia có nhiều người bị mất ngủ nhất thế giới. Vì vậy, có nhiều loại thuốc an thần, thuốc ngủ được sử dụng bởi những con người luôn bị mất ngủ này. Loại người này đã đánh mất tiềm năng tự nhiên đi vào giấc ngủ. Chính vì vậy, mà ông có sức ảnh hưởng vô cùng lớn lao đối với người Hoa Kỳ.
Tại Ấn Độ, không ai quan tâm đến Maharishi, bởi ai cũng thích ngủ. Khi mà họ ngủ say rồi thì không một ai có thể đánh thức họ dậy được nữa. Mật chú sẽ giúp cho bạn có được một giấc ngủ ngon lành. Xem ra thì có vẻ tốt lắm, nhưng bạn đừng vội xem đây là một cách tu tập thiền định. Bạn sẽ biến thành một nạn nhân của chính nó. Mật chú chỉ có thể sử dụng để an tĩnh tinh thần. Nó sẽ giúp cơ thể bạn tiết ra một thứ hóa chất như các loại thuốc ngủ khác. Âm thanh đều đều của sự tụng niệm mật chú không ngừng giúp thay đổi hóa chất trong cơ thể của bạn. Vì vậy, nên có nhiều loại nhạc dịu, khi nghe có thể giúp bạn được thoải mái hơn.
Âm điệu của loại nhạc dịu này sẽ thấm sâu vào hồn bạn, rửa sạch tinh thần của bạn, như bạn mới vừa được tắm xong. Âm thanh dìu dặt giúp đỡ cải thiện hóa chất trong người. Có loại nhạc dịu sẽ giúp cho bạn đam mê hơn. Chỉ âm thanh dìu dặt không thôi cũng đủ làm thay đổi hóa chất trong người và đã làm cho bạn mê mẩn rồi. Mật chú tạo ra một loại âm thanh dìu dặt, một lại nhạc nội tại với một nốt duy nhất: Đơn điệu là căn bản của loại nhạc này.
Bạn không cần phải tìm tới Mahesh Yogi để hỏi ông. Mỗi người mẹ trong thế gian này đều biết cách ru loại nhạc ru ngủ này cho những đứa con thơ bé bỏng của họ. Mỗi khi đứa con nhỏ của cô khó chịu khóc lóc, cô chỉ cần ru thầm thì là xong. Nhạc ru con cũng là một loại mật chú thần kỳ. Loại nhạc này không cần có ý nghĩa gì cả. Cô chỉ cần ngồi bên hài nhi, hay là cô ôm con vào lòng. Sự đập nhịp của hai trái tim, cũng là một lời nhạc đơn điệu. Nếu hài nhi trưởng thành rồi, loại nhạc đơn điệu này không thể dỗ nó ngủ được nữa, cô chỉ có thể hát loại nhạc này, chỉ cần một vài chữ thôi, cô lặp đi lặp lại hay ngâm nga là cũng đủ rồi. Nó tốt và hỗ trợ tinh thần hơn cả thuốc an thần. Nó giúp thay đổi hóa chất trong cơ thể của bạn.
Nếu bạn mất ngủ, tụng niệm mật chú cũng lợi ích cho bạn, nhưng đừng nghĩ rằng đây là một cách tu thiền. Nó giúp bạn điều chỉnh, nhưng không thể chuyển hoá. Xã hội đang nỗ lực giúp cho bạn có thể điều chỉnh chính bạn. Xã hội sử dụng tôn giáo như một phương pháp giúp bạn điều chỉnh. Tôn giáo được sử dụng qua những cách sống đạo đức, qua cách tu tập mật chú, yoga, thuật phân tâm lý, và tâm lý, để có thể giúp bạn sống hài hoà với xã hội hiện nay hơn. Mục tiêu của xã hội là hỗ trợ bạn để bạn có thể trở thành một cá nhân thích hợp và tương ứng với cách sống của xã hội hiện đại. Nếu xã hội này là một xã hội chỉ toàn là những con người vô minh, thì sự điều chỉnh này sẽ đưa đến nhiều sự sai lầm cho công dân của họ. Nếu cả xã hội đều mất trí hết, thì sau sự điều chỉnh này, chắc là bạn cũng sẽ bị mất trí như xã hội đó. Có một người đã hỏi Sigmunt Freud34 “Thật sự ngài sẽ làm gì với khoa phân tâm lý học. Mục tiêu của nó là gì?” Ông là người khá thành thật, ông đáp, “Cùng lắm là chúng tôi có thể giúp người đau khổ một cách cuồng loạn sẽ đau khổ một cách bình thường hơn. Chỉ có vậy. Người đau khổ bất bình thường sẽ trở về với sự đau khổ bình thường. Họ tạo nên quá nhiều khổ đau, đến mức độ bị loạn thần kinh, cho nên, chúng tôi sẽ giúp đỡ cho họ được có thể đau khổ một cách bình thường.” Sigmunt Freud còn nói thêm: “Loài người không bao giờ hạnh phúc.
Đối với nhân loại, thì một là họ đau khổ một cách khác thường, hai là họ đau khổ một cách khá bình thường.” Nếu nói về con người bình thường, sự chẩn đoán của ông cũng khá chính xác. Nhưng ông không biết một chút gì về Tilopa và Đức Phật. Ông không ý thức là có những người đã chứng nghiệm nội tại được một trạng thái cực lạc hoàn toàn. Phải như vậy. Một vị Phật không thể chẩn đoán bởi Sigmunt Freud. Để làm gì? Chỉ có loại người bất bình thường mới tìm đến Freud để ông ta có thể điều trị cho họ. Toàn bộ kiến thức, kinh nghiệm của ông là giúp đỡ điều trị loại người thần kinh bị bất bình thường này. Ông chưa hề biết qua một cá nhân, dù chỉ là một cá nhân thôi, trong bốn mươi năm kinh nghiệm, đã thực sự hoàn toàn hạnh phúc.
Ông nói đúng, qua kinh nghiệm của ông. Kinh nghiệm này của ông, chỉ cho ông thấy rằng, chỉ có hai loại người, một là đau khổ bình thường và hai là đau khổ một cách bất bình thường. Cùng lắm, là ông có thể giúp họ điều chỉnh, và sống thích hợp hơn với xã hội hiện đại. Mật chú, khoa phân tâm lý học, tôn giáo, đạo đức, cầu nguyện, và thánh đường, đều được sử dụng như một phương thuốc để giúp đỡ bạn có thể điều chỉnh chính tinh thần của bạn. Một tôn giáo chân chánh chỉ bắt đầu nếu bạn khởi sự chuyến hành trình chuyển hoá. Bạn không điều chỉnh bạn với xã hội, nhưng bạn có thể hài hoà với vũ trụ quanh bạn. Muốn điều chỉnh với xã hội, bạn phải mang bạn xuống môi trường thấp hơn. Có nhiều người điên chẳng có căn bệnh gì nghiêm trọng. Ông chỉ có quá nhiều năng lượng. Ông không thể sống hài hoà với xã hội. Họ cho là ông đã bị mất trí. Cá tính của ông quá tràn trề. Năng khiếu của ông vô số đến nỗi ông không thể nào có thể sống hài hoà với xã hội mà ông đang sống. Bạn nên nhớ kỹ rằng, những thiên tài, hơn tám mươi phần trăm, thường là họ phải có một chuyến vào dưỡng trí viện. Họ phải vào, bởi tâm thức của họ siêu vượt cả tâm thức hiện thời của ai xã hội. Họ siêu vượt trên mức độ chấp nhận của xã hội.
Một xã hội bình thường như một vật chướng ngại kềm chế trên bạn. Nó không chấp nhận bạn bay lên cao. Các thiên tài thường ném đi vật chướng ngại này. Họ muốn tung cánh bay đến tận cùng chân trời. Giây phút mà bạn muốn vượt qua lằn ranh xã hội mà xã hội này chấp nhận, bạn xem như là đã bị điên. Xã hội sẽ cố gắng giúp đỡ bạn điều chỉnh. Mật Tông lại dạy rằng: Tái điều chỉnh!
Điều chỉnh không phải là một mục tiêu. Tụng niệm mật chú chỉ là một hình thức mưu mẹo. Nó hoàn toàn vô giá trị. Sự chuyển hoá mới chính là mục tiêu. Vậy bạn phải nên làm gì bây giờ? Đừng sử dụng mưu mẹo để tái điều chỉnh con người bạn. Nếu cảm giác bạn không ngủ được. Tôi khuyên bạn đừng tụng niệm mật chú. Thay vì vậy, bạn hãy tìm kiếm nguyên nhân sự bồn chồn do đâu mà phát sanh đến độ đã gây nên chứng mất ngủ. Có lẽ, bạn đã tham cầu quá độ. Có lẽ, bạn quá tham vọng.
Tham vọng của bạn không cho phép bạn được ngủ yên. Tâm tham cầu cứ tiếp diễn không ngừng. Quá trình của tư tưởng cứ chạy loạn lên trong khối óc của bạn. Chính vì vậy, bạn không thể nào ngủ được. Chỉ có hai cách duy nhất. Một là bạn tụng niệm mật chú, hai là bạn tu tập theo Mật Tông.
Mật chú dạy bạn rằng: Bạn đừng bao giờ tìm hiểu nguyên nhân. Bạn tụng niệm mật chú khoảng chừng mười lăm phút vào mỗi buổi sáng, mười lăm phút nữa vào buổi chiều, và sau đó, bạn tụng niệm tiếp khoảng chừng mười lăm phút trước khi bạn chìm sâu vào giấc ngủ. Sự điều trị này rất là nông cạn. Bạn sẽ cảm thấy thoải mái và lành mạnh hơn.
Thậm chí, bạn sẽ cảm giác hoàn toàn thoải mái và lành mạnh. Chuyện gì xảy ra? Có nhiều người khỏe mạnh, họ có thể ngủ rất ngon, nhưng sẽ không có gì xảy ra cho họ. Sự khai hoa nở nhụy tối hậu vẫn không xảy ra. Lành mạnh tự nó là một điều tốt, nhưng không thể là một mục tiêu. Ngủ ngon thì tốt cho bạn, nhưng không thể là một mục tiêu duy nhất của bạn. Mật Tông dạy bạn: Nếu bạn muốn biết tại sao bạn lại mất ngủ, trước nhất, bạn hãy tìm hiểu nguyên nhân tại sao bạn lại bồn chồn nóng nẩy đến độ gây ra chứng mất ngủ.
Một mục sư của chính phủ Ấn Độ thường hay tìm đến viếng thăm tôi. Ông luôn lo lắng về giấc ngủ của ông. Ông hay nói với tôi rằng “Ngài làm sao chỉ cho tôi một cách gì đó, hay một phương tiện nào đó để tôi có thể ngủ ngon.” Tôi bảo ông “ Một chính trị gia như ông thì không thể nào ngủ ngon được rồi. Một chính trị gia không phải sống là để ngủ. Chính trị gia như ông không nên hy vọng được ngủ ngon. Tôi sẽ không dạy cho ông bất kỳ một phương cách nào cả. Tôi khuyên ông nên tìm đến Maharishi Mahesh Yogi đi. Ông ta sẽ dạy cho ông một cách thức làm sao ông có thể ngủ ngon mà ông không cần có phương tiện tu tập nào hết.” Thật ra, nghe lời tôi, ông đã tìm đến Maharishi Mahesh Yogi. Ông trở lại tìm tôi ba tháng sau đó. Ông nói. “Lời khuyên của ngài có hiệu quả thiệt. Thật là tuyệt vời. Bây giờ, tôi có thể ngủ ngon được rồi.” Tôi nói với ông “Khi nào ông cảm thấy không cần ngủ nữa, ông muốn được thức, thì xin ông lúc đó hãy tìm đến tôi. Nếu ông ngủ ngon rồi được thì cuối cùng ông sẽ ra sao? Không có hoán chuyển nào sẽ xảy ra cho ông. Suốt đời ông, ông sẽ vẫn như vậy.
Sáng dậy, ông lại tiếp tục chuyến hành trình đầy tham vọng của ông. Có lẽ, ông cho rằng ngủ ngon là một sự kiện tốt đối với ông, nhưng rồi có sự hoán chuyển nào cốt tủy cho ông hay không? Ông sẽ không ý thức được nguyên nhân tại sao ông không thể nào ngủ được. Nguyên nhân gây ra chứng mất ngủ bởi năng lượng tham sân si dồn ép trên tầng vô thức của ông. Vì vậy, năng lượng chuyển hóa của ông đã bị trì trệ.”
Tôi không thể giúp bạn ngủ ngon hơn. Tôi muốn giúp bạn tỉnh thức hơn, giác ngộ hơn. Tất cả các chính khách luôn không ngừng tranh đấu, tầm cầu, và ganh tỵ, để họ có thể nỗ lực để vượt lên địa vị cao hơn. Cuối cùng, suốt đời họ, chẳng có gì thay đổi nơi họ.
Mulla Narasruddin đã làm việc suốt cuộc đời trong trường chính trị, cuối cùng anh leo lên được chức vụ cao nhất. Tôi hỏi anh. “Anh đã đạt được gì trong suốt cuộc đời của anh?” Anh đáp “Nói thật, tôi là người leo thang giỏi nhất trong thế giới này.
Đó là thành tựu duy nhất của tôi. Tôi là người leo lên những bậc thang giỏi nhất.”
Thậm chí, sau khi bạn đã leo lên được bậc thang cao nhất rồi, cuối cùng rồi sao? Các tổng thống, các thủ tướng đã đạt đến địa vị tối cao nhất rồi. Họ là những người leo thang giỏi nhất, nhưng sự leo thang không phải là sự sống của bản thể. Suốt đời họ, họ chỉ biết có mỗi một cách làm sao leo thang cao hơn và cao hơn nữa, rồi cuối cùng, họ được gì?
Tham vọng đã tạo nên sự nóng nẩy nơi họ. Tôi muốn bạn nhận biết sự tham vọng này của bạn. Mọi tham cầu đều gây ra sự bồn chồn. Tôi muốn bạn ý thức sự tầm cầu này. Đây là con đường thuộc của Mật Tông. Khi các nguyên nhân chấm dứt, thì tất cả mọi căn bệnh cũng chấm dứt. Nếu nguyên nhân đã chấm dứt, bạn sẽ chuyển hoá. Căn bệnh chỉ là một triệu chứng. Bạn đừng nỗ lực che dấu các triệu chứng này. Hãy để chúng tự tại. Triệu chứng, sẽ làm phiền bạn liên tục. Chúng cho bạn biết rằng, có một cái gì đó sai lầm trong cuộc đời bạn. Tôi sẽ không giúp bạn ngủ ngon hơn. Tôi sẽ trao đổi với bạn rằng “Bạn hãy nỗ lực tìm hiểu. Đây là những triệu chứng. Triệu chứng là những thân hữu tốt nhất của bạn. Chúng không phải là kẻ thù của bạn.
Chúng cho bạn thấy rằng, trong tận cùng của tiềm thức, có một luồng năng lượng phủ định cực kỳ vi tế đã không cho phép bạn ngủ yên. Hãy thấu hiểu chúng. Hãy hấp thụ chúng, kinh nghiệm chúng, hoán đổi chúng, rồi bạn sẽ ngủ ngon. Bạn ngủ ngon vì không bởi do bạn cưỡng ép các triệu chứng này mất đi, nhưng vì căn bệnh của bạn đã dứt tuyệt.
Trong giấc ngủ say, bạn hãy cảnh giác. Bạn không tự mình thôi miên lấy mình. Bạn không trong cơn say sưa, bạn không vì nghiện ngập thuốc. Mọi pháp tu của Mật Tông đều là những thần dược rất vi diệu , nhưng chúng vẫn là những phương thuốc. Bạn đừng ghiền nó. Tilopa dạy thêm...
“Dù Mật chú hay Bát Nhã được thực hành
Hoặc giảng dạy trong kinh và luận
Và được hành trì theo truyền thống kinh viện
Con cũng không thể đạt đến Chân Nghĩa…”
Paramita trong danh từ Phật học, có nghĩa là Đáo bỉ ngạn, phục vụ chúng sinh. Bất cứ những gì mà các tín đồ Công giáo đang tu tập cùng khắp thế giới là Đáo bỉ ngạn. Hãy phục vụ! Giúp đỡ chúng sinh! Hãy nhân ái! Nhưng Tilopa lại khai thị rằng dù bạn có phục vụ bao nhiêu chúng sinh đi nữa cũng không giúp ích được gì cho bạn. Tôi đã từng quan sát qua. Tôi biết có nhiều người sinh ra là để cải cách xã hội. Họ là những nhà phục vụ xã hội tốt. Toàn bộ cuộc đời của họ chỉ có một điều duy nhất là dâng hiến và hy sinh hết cho sự phát triển nhân loại, nhưng không có một hoán chuyển nào máu mủ xảy ra cho họ. Không thể nào xảy ra, bởi khi họ phục vụ nhân loại, họ phục vụ xã hội, họ đã quá bận rộn rồi. Thật ra, nếu xã hội có một sự chuyển hoá đột ngột bởi một phép mầu thiêng liêng nào đó, thế giới này sẽ không còn một kẻ hành khất nào để họ bố thí, và không còn người nghèo khó nào để họ có thể giúp đỡ, kể cả không còn một người bị bệnh tật để bạn cung cấp thuốc thang cho họ, không có cả bệnh viện, không có người mất trí trong dưỡng trí viện. Nếu sự kiện như vậy xảy ra, bạn có thể tưởng tượng được thế giới này sẽ ra sao hay không?
Chuyện gì sẽ xảy ra với những con người sống để cải cách xã hội này? Họ sẽ tự sát hết! Bởi không còn một ai để cho họ phục vụ nữa, họ sẽ làm gì bây giờ? Họ mất mát tất cả. Chuyện gì sẽ xảy ra với các hội truyền giáo, nếu không còn một ai bị cưỡng ép cải đạo, quyến rũ vào đạo, và mọi người đều trở thành tín đồ Công giáo thì họ sẽ làm gì? Họ sẽ về đâu với những chuyến đi xa của các hội truyền giáo? Họ sẽ tự sát hết! Nếu cách mạng thật sự xảy ra, chuyện gì xảy ra với những nhà cách mạng? Họ sẽ làm gì khi họ không còn việc làm? Nếu thất nghiệp, chắc họ sẽ cầu nguyện Thượng Đế, “Xin ngài trả lại thế giới xưa kia cho chúng con, chúng con cần có những kẻ nghèo khó, những con người cùi hủi để chúng con có thể phục vụ cho họ. Chúng con cần có ăn mày để phục vụ.” Tilopa dạy rằng, phục vụ nhân loại sẽ không thể nào hoán chuyển được bạn.
Bạn có thể quan tâm duy nhất với chính bạn, hay là suốt đời bạn bận tâm lo lắng cho kẻ khác? Tâm bạn luôn cần phải bận rộn. Tâm muốn bạn quên chính bạn, và tâm bạn muốn bạn luôn bận rộn với những chuyện khác, mà quên đi chính bạn.
Đây là sự trốn tránh chính bạn. Tilopa dạy nếu vậy thì đối với bạn là không đúng. Mật Tông có một phương châm rất hay, “Trước khi bạn muốn phục vụ cho ai, bạn hãy tuyệt đối ích kỷ. Làm sao bạn có thể phục vụ cho bất cứ một ai, ngoại trừ bạn chính bạn phải đại ngộ trước? Bạn phải tuyệt đối ích kỷ!
Nếu ánh sáng nội tại trong bạn có rực chiếu thì bạn mới có thể phục vụ chúng sinh hữu hiệu hơn. Nếu không, sự phục vụ của bạn sẽ gây ra nhiều nguy hại hơn là giúp đỡ cho chúng sinh. Thế gian đã bị tổn hại rất nhiều bởi có quá nhiều các nhà cách mạng, các nhà cải cách xã hội, và có quá nhiều người phục vụ xã hội. Họ đã tạo ra không biết bao nhiêu sự hỗn loạn và nguy hại đến cho thế giới này. Đó chỉ là một kết quả tự nhiên mà thôi. Chính bản thân của họ còn chưa tự mình giác ngộ, mà họ đã muốn độ người khác rồi. Nếu bạn chưa chứng ngộ, làm sao bạn có thể chia sẻ nguồn an lạc đến cho chúng sinh? Nếu bạn đã đắc ngộ rồi, bạn mới có thể chia sẻ với chúng sinh, phải không?
Có người viếng thăm Đức Phật, ông đã hỏi Đức Phật: “Xin ngài cho con biết làm sao con có thể độ chúng sinh? Con tuy đầy lòng từ bi, và con muốn độ chotất cả mọi chúng sinh đều được hạnh phúc như con, vậy con phải làm sao?.” Đức Phật nhìn ông. Nghe kể rằng, ngài trở nên có cả buồn bã, người này hỏi, “Bạch Đức Thế Tôn, tại sao ngài lại có vẻ cực kỳ buồn phiền?” Đức Phật dạy ông “Rất là khó khăn đối với con. Tại sao? Tại vì nếu con chưa tự mình chứng đắc, thì làm sao con có thể độ tất cả mọi chúng sinh? Làm sao con có thể chia sẻ những gì mà chính bản thân của con còn không có?”
Trước nhất, bạn hãy tự mình đắc ngộ trước đi. Sau khi bạn đã chứng ngộ rồi thì sự kiện đó sẽ không còn là một sứ mệnh của bạn nữa. Nếu bạn phúc lạc, bạn không tự mình đi độ chúng sinh. Tự bản thể bạn đã là sự độ rồi dù bạn hiện hữu bất cứ một nơi chốn nào. Bạn sẽ không biến sự độ chúng sinh thành một cái nghề. Nếu bạn đã chứng đắc… dù bất kỳ một nơi nào, nếu bạn chỉ cần tĩnh tọa dưới một gốc cây, bạn đã độ thân cây đó rồi.
Không qua ý thức, không bằng nỗ lực, bạn chỉ hiện diện bên cây cối, và cây đã đáp ứng. Nội tại bản thể của bạn sẽ chan hòa với cây cối, và cây cối chan hòa với bạn. Bạn tỉnh thức dưới cây, và cây tuôn chảy vào bạn. Có một ngày, cây thành Phật, bạn sẽ cũng thuộc là một thành phần của nó. Bạn hội nhập với nó. Khi cây thành Phật, vạn hữu đồng liên hoan.
Bạn cũng sẽ liên hoan. Bạn đã độ cây rồi. Bạn đã chia sẻ. Bạn tĩnh tọa bên dòng sông, bạn đã độ dòng sông. Chính sự vận hành của bạn đã biến thành sự từ bi của bạn. Bạn phản chiếu hào quang. Cánh cửa đã mở ra. Không có gì cần phải hành. Nếu bạn hành, thì đã sai rồi. Làm sao bạn có thể chia sẻ lòng nhân ái? Nó không phải là một hành động. Nó là Chân Tánh của bản thể. Bạn chan hòa với từ bi.
Nếu có ai muốn tìm vào, bước vào điện thờ Chân Tánh của bạn, đều được mời mọc. Nếu ai muốn có hào quang của chính họ, bắt nguồn từ hào quang phản chiếu từ bạn, thì bạn đã sẵn sàng rồi35. Không bao giờ tìm một ai để độ. Khi bạn độ họ, có một điều chắc chắn là bạn không phải là người nên độ họ. Khi bạn muốn làm gì, một điều chắc chắn là, bạn sẽ gây tổn hại cho họ. Bạn chỉ đơn thuần chúi mũi vào việc của người khác. Hãy để cho họ tự độ cho chính họ. Lòng nhân ái của bạn như vậy đủ rồi, tôi khuyên bạn đừng quấy nhiễu họ.
Xin đừng cố gắng thay đổi họ. Bạn không biết bạn đang làm gì. Chỉ có người đắc ngộ mới có thể độ được tất cả các chúng sinh. Sự phổ độ này tuôn chảy tự nhiên. Nó như hoa đang nở nụ. Làn gió sẽ mang hương thơm tỏa khắp trái đất, vi tế và gián tiếp. Nó không độ ai trực tiếp. Một thiền sư chân chánh không bao giờ nỗ lực để độ bất cứ một chúng sanh nào. Ngài như một loại hương thơm vi tế.
Ngài luôn mở rộng. Ngài sẽ đợi bạn ở cửa. Thậm chí, ngài không gỏ cửa nhà bạn, bởi có thể bạn đang ngủ. Bạn có quyền ngủ yên nếu bạn muốn. Không một ai có quyền hoặc có phận sự đến để đánh thức bạn dậy.
Có lẽ, tôi muốn bạn đắc ngộ, nhưng việc làm này không phải là công việc của tôi, và cũng không phải công việc của bạn. Tôi sẽ đợi chờ. Nếu bạn ngủ yên và đang mơ mộng những giấc mơ thật tuyệt vời, tôi là ai mà dám quấy nhiễu bạn? Tôi sẽ chờ đợi. Tôi sẽ bao bọc bạn như làn hương. Nếu làn hương này tìm tới bạn, nếu làn hương đánh thức bạn dậy từ giấc ngủ say sưa của bạn, thì cũng đã đủ rồi. Không có một nỗ lực nào trực tiếp bắt nguồn qua tôi. Hành động này luôn có tính cách gián tiếp.
Bạn nên luôn nhớ kỹ rằng, Chỉ có người độ gián tiếp mới được độ. Sự độ trực tiếp luôn phát xuất từ các chính trị gia. Sự độ gián tiếp phát xuất từ các hiền triết…và các bậc chứng đắc…
“Dù Mật chú hay Bát Nhã được thực hành
Hoặc giảng dạy trong kinh và luận
Và được hành trì theo truyền thống kinh viện
Con cũng không thể đạt đến Chân Nghĩa…”
Tại sao? Bởi vì tự tánh đã sẵn có trong bạn rồi. Nó không được mang đến từ bất cứ một nơi chốn nào cả. Bạn đang tìm kiếm những gì mà bạn vốn đã sẵn có. Trong bạn đã hoàn toàn thanh tịnh và toàn hảo. Không có gì phải thành tựu bởi bạn. Sự hành tuyệt đối không liên quan đến bạn. Bạn chỉ trở về nhà.36 Người khác đã nơi đó rồi, nhưng chủ nhân thì khiếm diện. Bạn không an trú nơi bạn. Xuyên qua sự tham cầu của bạn, bạn luôn vận hành bên ngoài, mỗi ngày một cách xa hơn. Bạn luôn khao khát có được một biệt thự lớn, một chiếc xe thật lộng lẫy, và tất cả mọi của cải của thế gian. Bạn muốn đi xa hơn nữa. Bạn không có thời gian để trở về nhà. Tham thiền không gì khác là trở về nhà. Chỉ cần một chút yên nghỉ bên trong. Nó không là sự tụng niệm mật chú. Thậm chí, nó không là lời cầu nguyện. Nó chỉ trở về nhà yên nghỉ. Không có nơi nào để đến và để thiền định.37 Chỉ hiện hữu nơi bạn đang hiện hữu. Bạn không có một nơi chốn nào đó để bạn có thể tìm đến. Bạn chỉ tự tại ở không gian mà bạn đang tự tại. Sở cầu của bạn đã hướng dẫn bạn trên chuyến hành trình thật dài xuyên suốt qua thời gian và không gian. Chúng không mang bạn về nhà. Lúc nào chúng cũng muốn đưa bạn đến một nơi nào đó…thật xa...
“Khi tâm con vẫn tràn đầy tham muốn Nó sẽ che lấp Ánh Sáng Chân Lý mà con đang tìm” Bạn lầm lạc là vậy. Bởi bạn luôn chạy đuổi với ngoại cảnh bên ngoài mà bạn lỡ một chuyến đò. Bởi bạn không ngừng tìm kiếm đến một nơi chốn nào đó mà bạn không thể nào có thể đáo bỉ ngạn. Bởi vì sự tìm kiếm này mà bạn chìm sâu trong vực thẳm không cùng. Bởi nỗ lực chính bạn mà bạn không thể nào tìm thấy chính con người của bạn.
Không có gì cần phải thành tựu. Vạn hữu đã cho bạn tất cả những gì mà vạn hữu có thể mang đến bạn. Bạn không giáng phàm để làm một gã hành khất. Bạn giáng phàm để trở thành một đấng quân vương. Bạn chỉ cần quán chiếu bên trong. Bạn chỉ sống trong thực tại mà không buông lung đến nơi chốn nào khác. Bạn bất tầm cầu, không tư duy đến tương lai và lẫn quá khứ. Bạn chỉ hiện hữu trong nơi chốn của thực tại, bây giờ và ở đây. Nó đã ở đó rồi. Nó đã sắn có, và bạn bắt đầu cười vang.
Khi Lâm Tế được vấn khi mà ngài đắc ngộ rồi, ngài đã làm gì trước tiên. Ngài nói,
“Còn làm gì nữa! Tôi cười vang và yêu cầu mang đến cho tôi một tách trà. Tôi cười vang. Tôi đã làm gì à? Tôi đã phí công đi tìm kiếm cái mà tôi đã sẵn có? Thật phi lý!”.
Tất cả mọi vị Phật đều cười vang. Mọi vị Phật đều yêu cầu mang lại cho họ một tách trà, bởi họ còn phải làm gì hơn nữa? Tự tánh đã sẵn có. Bạn đã chạy đuổi và tìm kiếm một cách không cần thiết. Mệt mỏi, bạn tìm về nhà. Một tách trà đã quá đủ và cũng đúng rồi.
Sự tìm kiếm của bạn tạo ra một luồng khói chung quanh ngọn lửa. Bạn luôn chạy đuổi không ngừng. Bạn gây ô nhiễm khắp nơi. Nỗ lực của bạn là làm dậy khói và ô nhiễm tất cả. Ngọn lửa vẫn ẩn tàng. Bạn hãy yên nghỉ một chút nữa. Hãy để những hạt bụi lắng đọng về đất. Nếu bạn không chạy đuổi thật nhanh, không hối hả, bạn sẽ không gieo những luồng khói bay khắp mặt đất. Mỗi ngày qua, thế giới này sẽ tự chúng yên nghỉ. Hào quang nội tại đã phản chiếu. Đây là một trong những nền tảng của Mật Tông. Mật Tông dạy rằng bạn đã toàn hảo rồi. Không có một viễn cảnh nào khác đề cập như thế. Họ bảo bạn đã là… rồi. Họ nói rằng bạn phải sống, phải vật lộn, phải làm mọi sự, và con đường tu hành thì cực kỳ gian nan. Rất hiếm người đắc ngộ, bởi mục tiêu thường xa thẳm. Hàng muôn triệu người nỗ lực, chỉ có một vài người chứng đắc. Sự toàn thiện sẽ được ngộ. Mật Tông còn dạy rằng, đó là lý do tại sao mà bạn khó thể chứng đắc. Sự toàn hảo không phải để chứng đắc.
Nó nhận thức rằng nó vốn đã sẵn có rồi. Mật Tông trao truyền bạn sự chứng ngộ ngay đây và bây giờ. Không thời gian nào khác. Không có sự trì hoãn nào khác. Mật Tông nói, nếu bạn muốn yên nghỉ, chỉ yên nghỉ trong chốc lát mà thôi. Sự yên nghỉ của bạn, bạn sẽ gây ra một luồng khói chung quanh bạn. Bạn đang trong cơn vội vã, bạn sẽ không thể lắng nghe. Nếu có người nào đó nói với bạn, “Hãy yên nghỉ!” Bạn sẽ đáp “Không có thời gian để yên nghỉ, tôi phải thành tựu, và sự thành tựu này còn xa lắm. Nếu tôi yên nghỉ, tôi sẽ lỡ mất cơ hội.” Mật Tông, bạn sẽ lỡ mất cơ hội nếu bạn không ngừng hối hả. Mật Tông dạy rằng: Bạn sẽ lỡ mất cơ hội… bởi bạn luôn trong cơn vội vã…
“Nếu con luôn miên mật với Đại Thủ Ấn
Như đã giải thích, đó là tinh túy của Mật hạnh
Trong mọi hành động,
con hãy buông bỏ mọi sự mong cầu
Hãy để vọng tưởng đến rồi đi
Giống như đại dương vẫn tồn tại bền vững dù
cho có những sóng lớn
Cũng không làm tổn hại đến tâm Vô Trụ
Hoặc chí đến tâm Vô Phân Biệt
Đó chính là Mật Chú cao thượng nhất…”
Vô cùng, vô cùng đơn giản. Bạn đã quá phức tạp rồi. Nội tại bạn hỗn loạn. Sự chứng đắc thường rất là đơn giản…
Trong mọi hành động, con hãy bỏ mọi mong cầu
Hãy để vọng tưởng đến rồi đi
Giống như đại dương vẫn tồn tại
bền vững dù cho có những sóng lớn…”
Hãy để vọng tưởng đến rồi đi
Giống như đại dương vẫn tồn tại
bền vững dù cho có những sóng lớn…”
Bạn nên làm gì? Nếu bạn tìm đến đại dương, bạn tĩnh tọa bên bờ cát, và quán chiếu. Thủy triều lên xuống nhấp nhô. Có những đợt sóng, trào sôi liên tục, đại dương trải qua biết bao nhiêu trạng thái khác nhau. Bạn nên làm gì? Bạn tĩnh tọa và quán chiếu. Tâm cũng như vậy. Nó như mặt đại dương… thủy triều lên xuống nhấp nhô. Đôi lúc, có những con sóng trào sôi và hỗn loạn, đôi lúc có những trũng sâu chập chùng, qua hành trì chánh niệm, bạn cảm nhận sự tịnh tĩnh.
Toàn bộ tâm thức của bạn như đại dương. Tâm bạn không thuộc về bạn. Tâm bạn là một thành phần của một tâm thức tập thể lớn lao hơn. Chung quanh bạn là nguồn đại dương tâm thức. Chỉ như cá biển. Bạn là những con cá ngoài biển khơi của dòng tâm thức, lên xuống chập chùng. Những đợt sóng và đại dương hội nhập làm một, bạn là ai mà dám quấy nhiễu nó? Bạn là ai có thể làm nó tịch lặng và yên nghỉ? Khi có người nào hối hả muốn được an tâm, ông đã tự mình gây nên nhiều khó khăn cho chính ông. Bạn sẽ thất vọng. Bạn sẽ suy nghĩ một ngàn lẻ một nguyên nhân tại sao bạn không chứng đắc. Sự thật là bạn không thể chứng đắc! Mật Tông dạy bạn rằng “Hãy quán chiếu! Hãy để tư tưởng đến rồi đi. Chúng đến qua sự hài hoà của chúng. Chúng đi theo sự hài hoà của chúng. Tại sao bạn phải bận tâm? Bạn là ai mà muốn chúng chấm dứt? Chúng không thuộc về bạn. Chúng thuộc về đại dương bao la bao bọc chung quanh bạn. Bạn không hiện hữu. Chúng hiện hữu. Bạn sẽ khiếm diện một ngày, nhưng chúng vẫn sẽ luôn hiện hữu.”
Hiện tại, khoa học đồng ý với điều này. Mỗi tư tưởng là một đợt sóng. Vì lý do đó, radio có thể phát thanh tư tưởng. Chúng vượt qua tường, qua bao đồi núi, qua thân bạn, và sẽ không có gì ngăn cản chúng được. Nếu phát thanh ở New York, ở đây bạn có thể nghe rất rõ. Hiện tại, các khoa học gia cho rằng, chúng ta có thể bắt được luồng sóng tư tưởng của quá khứ. Tư tưởng không bao giờ chết. Có thể có một ngày nào đó, chúng ta nghe được Tilopa dạy Naropa, “Bởi vì con… không có gì có thể diễn đạt…, Bởi sự trung thành của con, ta sẽ diễn đạt nó…” Có thể lắm. Tư tưởng không bao giờ mất đi. Tư tưởng này của Tilopa nhất định vẫn lảng vảng ở một nơi chốn nào đó trên các tinh tú xa thẳm. Nếu chúng ta bắt được… Các khoa học gia có thể bắt được làn sóng tư tưởng vào một ngày gần đây. Nếu tư tưởng được phát thanh từ New York, nó cần thời gian để đến Poona. Chỉ cần một vài giây thôi, nhưng dù sao, nói cũng phải cần thời gian. Nó sẽ rời địa cầu. Nó sẽ đến những tinh cầu hằng triệu năm xa thẳm nhất. Nếu bạn có thể bắt được nó, bạn có thể lắng nghe nó một lần nữa.
Tư tưởng là đại dương chung quanh bạn. Chúng hiện hữu mà không cần bạn. Bạn chỉ là chứng nhân. Mật Tông thường dạy rằng “Hãy chấp nhận chúng.” Những đợt sóng sẽ vỗ, vẫn vi diệu. Những trũng sâu lún xuống, vẫn tốt. Những đợt thủy triều hung bạo, muốn chạm đến bầu trời cao, vẫn tốt. Hãy quán chiếu tất cả mọi hiện tượng! Mọi sự sẽ lắng đọng! Mặt đại dương sẽ vắng lặng. Mặt trăng sẽ phản chiếu trong nó thật vi diệu! Hãy quán chiếu tất cả! Nếu bạn quán chiếu, bạn sẽ hoàn toàn tuyệt đối tịch lặng. Giòng tư tưởng trôi về biển khơi, vổ về những tảng đá rong rêu, bạn vẫn an trú trong sự tĩnh lặng và an bình. Chúng sẽ không thể nào ảnh hưởng được bạn.
Vấn đề thật sự không là ở dòng tư tưởng. Đừng bị ảnh hưởng. Đừng tranh đấu với chúng. Bạn hãy luôn là một chứng nhân. Bạn sẽ không bị ngoại cảnh ảnh hưởng. Nếu sự suy nghĩ của bạn là một nguồn tư tưởng cực kỳ mới lạ và phong phú, tôi khuyên bạn vẫn là một chứng nhân, bạn sẽ không bị ảnh hưởng. Mật Tông luôn là một kinh nghiệm phong phú. Có thể bạn sẽ có được một sự tịnh tĩnh gần giống như là một sự chết, một sự tịnh tĩnh mà bạn tìm thấy ở ngoài nghĩa địa. Bạn tranh đấu đến độ đến nỗi toàn bộ hệ thống thần kinh hệ của bạn đồng tê liệt. Vì vậy, bạn sẽ không thể nào tư duy được nữa, bởi mỗi sợi thần kinh mỏng manh đã không thể phát ra tín hiệu. Đại dương sẽ hiện diện, nhưng bạn thì không thể cảm nhận được. Sự cảm nhận của bạn đã bị tê cứng vì chai đá rồi.
Đó là chuyện xảy ra cho các du già. Họ đã tu tập đến nỗi cả thần kinh hệ của họ bị tê liệt. Họ ăn ít quá, cho nên họ không còn năng lượng để vận hành đến óc nữa. Vì sự tuyệt thực này, năng lượng không có đủ để vận hành lên trí não. Thân phải cần năng lượng trước. Họ sống như vậy mỗi ngày qua. Toàn bộ hệ thống thần kinh của họ đã đồng tê liệt. Họ chỉ tĩnh tọa trong một bộ vị, vẫn bộ vị vô cùng buồn tẻ đó , và họ không ngừng tụng niệm mật chú. Nếu bạn tụng mật chú vài năm, dĩ nhiên, toàn bộ hệ thống thần kinh hệ của bạn có nguy cơ trở nên đần độn, bởi bạn không thể cảm giác được gì nữa.
Nguồn sinh khí trong bạn đã cạn kiệt hết rồi. Thật ra, hành giả đó sẽ không còn sáng suốt. Hành giả đó sẽ trở nên đần độn hơn. Bạn sẽ thấy những cái nhìn lạc lõng đần độn trên những khuôn mặt của rất nhiều du già. Bạn sẽ không thấy được sự thông minh của họ. Bạn sẽ thấy sự đần độn, ngây ngô, và gần như khô cứng như tảng đá. Họ không tĩnh lặng… Họ đánh mất bộ óc của họ rồi. Họ mất luôn cả sự cảm nhận. Họ tu tập những pháp tu để họ có thể hoàn toàn trở nên ngu si. Họ trở thành những con người chết. Không có sự chuyển hoá trong nội tại của họ, bởi những gì xảy ra trong hệ thống thần kinh hệ của họ đã tê liệt mất rồi.
Tiêu chuẩn đắc ngộ là… nếu bạn thấy trên khuôn mặt của du già có một cái gì đó sáng rực, luôn đầy sự trí tuệ, luôn đầy sự tỉnh thức, luôn đầy sự cảm nhận, như là có gì khai hoa ở bên trong, thì có thể những sự kiện này chứng minh rằng ông đã đắc ngộ. Chỉ có yên nghỉ, chứng đắc mới xảy ra. Nếu không, hành giả có thể tĩnh lặng… mà không chứng đắc. Những hành giả vô minh, những loại người đần độn hoàn toàn có thể tịnh tĩnh, bởi họ không thể suy nghĩ được gì nữa, nhưng tịnh tĩnh kiểu đó là kiểu gì vậy?
Con người đần độn thật sự không phải là một du già. Người đần độn sinh ra vì thiếu bộ óc, cho nên nó không thể hoạt động. Bạn hủy diệt toàn bộ hệ thống thần kinh bằng cách bạn tuyệt thực. Bằng bộ vị du già, bạn đứng trên đầu hằng giờ đồng hồ. Shirshasan là một cách tu tập hoàn hảo. Nếu bạn đứng trên đầu của bạn hằng giờ, sẽ có nguy cơ làm cho toàn bộ hệ thống thần kinh hệ của bạn có thể chết đi. Óc não bạn được nuôi dưỡng bởi dòng huyết mạch và năng lượng luân lưu đến nó. Giây thần kinh vô cùng mỏng manh, và cực kỳ vi tế. Bạn không thể nhận thấy chúng bằng đôi mắt trần. Tóc của bạn sẽ vô cùng mỏng manh. Dây thần kinh của bạn còn mỏng hơn sợi tóc. Nếu bạn đặt mười ngàn dây thần kinh lên mỗi dây dây thần kinh hệ này, nó chỉ dầy hơn sợi tóc một chút. Nếu dòng huyết mạch chạy quá nhanh, sẽ tàn hoại tất cả hệ thống thần kinh hệ.
Nhân loại có thể chứng đắc đều là nhờ ở bộ óc. Không có động vật nào có thể chứng đắc ngoài con người. Con người đứng bằng đôi chân. Vì vậy, dòng huyết mạch của con người không thể luân lưu đến bộ óc được. Nó đối nghịch với luật hấp dẫn. Luật hấp dẫn không ngừng đẩy dòng huyết mạch đi xuống, qua mỗi giây phút, dòng huyết mạch sẽ luân lưu lên đỉnh đầu. Vì vậy, hệ thống thần kinh hệ vi tế mới sống được. Loài vật không có chức năng này, bởi chúng di động bằng bốn chân. Đầu của chúng luôn nằm ngang với thân chúng. Nếu bạn đứng bằng đầu, bạn đang thực tập bộ vị Shirshasan.
Nếu bạn tu tập bộ vị này khoảng chừng một phút thì tốt, hay một giây thì cũng tốt rồi. Như một hình thức đang tắm vậy. Bạn để dòng huyết mạch luân lưu đến đỉnh đầu. Khi máu lưu thông lên đến đỉnh đầu rồi, bạn trở về bộ vị cũ. Nguồn huyết mạch này sẽ thanh lọc tất cả. Nếu bạn thực hành bộ vị Shirshasan vài phút hoặc hằng giờ, nó sẽ hủy hoại toàn bộ hệ thống thần kinh hệ của bạn. Nếu bị óc bị tràn ngập bởi dòng huyết mạch, bộ óc của bạn sẽ không thể nào hoạt động.
Các hành giả Du già phát minh nhiều cách tu tập để họ có thể hủy diệt bộ óc của họ. Nếu bộ óc bị hủy diệt rồi, bạn không thể thấy được nguồn đại dương bao la…dù đại dương đang có mặt và mọi nguồn tư duy đang hiện diện. Nó sẽ như một bộ máy phát thanh bị hư hỏng. Đừng cho rằng bạn không thể nào phát thanh qua căn phòng này.
Nguồn tư tưởng của bạn đang phát thanh. Hệ thống cơ chế tiếp nhận làn sóng tư tưởng của bạn chẳng qua không thể hoạt động mà thôi. Hãy khởi động bộ máy phát thanh. Lập tức, nó sẽ hoạt động. Bộ óc của bạn như một trung tâm tiếp nhận. Nếu bạn hủy hoại nó, bạn sẽ tịch lặng, nhưng sự tịch lặng này không là pháp tu của Mật Tông. Tôi không dạy cho bạn sự tịch lặng phi lý này. Nó là một cái chết. Nó chỉ tốt cho những loại người đang nằm trong nghĩa địa. Bạn không thể lưu hành qua nó. Bạn đang phí phạm cuộc đời bạn. Công cụ vi của bộ óc để có thể giúp bạn trí tuệ hơn, một công cụ tiếp nhận để bạn có thể tận hưởng toàn vẹn mọi hoan lạc của sự sống. Bạn lại đi hủy hoại nó đi. Sự cảm nhận của bạn vô cùng cần thiết. Nguồn thơ trong bạn cũng cần thiết. Sự sống tràn trề hơn, tuyệt mỹ hơn vì bạn có trí tuệ.
Một tâm thức tối thượng của Mật Tông là sự vắng bặt của tâm. Hãy quán chiếu dòng thủy triều đang lên xuống. Bạn hãy luôn duy trì chánh niệm. Cùng hành trì chánh niệm, bạn càng có khả năng nhận biết sự vi tế kỳ diệu của chúng. Bạn càng quán chiếu sâu sắc, sắc thái vi tế của dòng tư duy càng hiển lộ rõ ràng hơn. Thật là tuyệt vời, nhưng bạn luôn vẫn là một chứng nhân. Bạn vẫn tịch lặng nếu bạn đang bên bờ biển. Bạn nằm dài dưới ánh nắng mặt trời. Bạn hãy để vầng thái dương làm việc của chúng. Bạn không can thiệp. Nếu bạn không can thiệp, biển cả mênh mông sẽ không bao giờ có thể ảnh hưởng đến bạn. Nó gầm trong cuồng nộ, nhưng nó không xuyên thấu vào bạn. Tự nó là đã là một sự tối thượng vi diệu, nhưng nó xa lạ. Khoảng trống lớn dần ra. Khoảng trống mở rộng này là Chân thiền, là sự vắng bặt thật sự.
Thế giới vẫn vận hành. Bạn sẽ không bị ảnh hưởng bởi bạn không ngừng duy trì chánh niệm. Bạn tồn tại trong thế gian, nhưng bạn không hiện diện cùng thế gian. Bạn tồn tại trong thế gian, nhưng thế gian không tồn tại trong bạn. Bạn du hành trong thế gian, bất chạm, bất nhiễm, và bạn vẫn an trú và thanh tịnh. Bất cứ những gì bạn hành, bất cứ những gì xảy ra với bạn, sẽ không có gì khác biệt. Sự thanh tịnh của bạn không hề bị ô nhiễm. Sự trong suốt của bạn toàn hảo. Sự trong sạch của bạn không bao giờ có thể bị tàn hoại….
“Nếu con luôn miên mật với Đại Thủ Ấn
Như đã giải thích, đó là tinh túy của Mật hạnh”
Tilopa dạy thêm rằng: Nếu bạn cố gắng nắm bắt con đường Mật Tông, miên mật với Đại Thủ Ấn, nên nhớ kỹ, đừng bao giờ tạo nên tâm phân biệt. Nếu bạn phân biệt, có lẽ bạn sẽ trở thành một triết gia Mật Tông, nhưng bạn không phải là một hành giả Mật Tông. Đừng bao giờ phân biệt. Đừng cho rằng điều này là thiện, điều kia bất thiện. Hãy buông bỏ tất cả mọi phân biệt. Hãy chấp nhận mọi sự như chính thực tướng của nó.
“Trong mọi hành động,
con hãy bỏ mọi mong cầu
Hãy để vọng tưởng đến rồi đi…”
Yên nghỉ trong chính bạn. Hãy trở về nhà…
Giống như đại dương vẫn tồn tại bền vững dù cho có những sóng lớn
Cũng không làm tổn hại đến tâm Vô Trụ
Hoặc chí đến tâm Vô Phân Biệt
Đó chính là Mật Chú cao thượng nhất…”
Hành giả không bao giờ tổn hại đến tâm Vô trụ,
vô phân biệt, hành giả trực chỉ đến con đường tối thắng…
“Cũng không làm tổn hại đến tâm Vô Trụ…”
Đây là một trong những lời chú giải Mật Tông tối vi diệu nhất. Mật Tông dạy bạn hãy là một con người vô gia cư. Đừng bao giờ để bạn bị đồng hóa. Đừng bao giờ bám víu bất cứ một cái gì. Hãy trở thành hành giả không nơi an trú. Nếu bạn an trú, bạn sẽ không thể trở về nhà. Đừng bám víu vào bất kỳ một ai, vào bất cứ cái gì, và bất cứ các mối quan hệ nào. Hãy tận hưởng, nhưng tôi xin bạn đừng bám víu. Khi tâm dính mắc, bạn không thể chan hòa cùng vạn hữu. Chướng ngại sẽ chập chùng. Đừng an trú bất cứ một nơi chốn nào hết. Hãy an trú trong chính bạn. Đừng bám víu vào bất cứ cái gì cả. Chỉ có vậy, bạn mới yên nghỉ trong chính bạn.
Hai nguyên tắc này vô cùng cơ bản.
Đừng tổn hại tâm Vô Trụ…
Đừng tổn hại tâm Vô Phân Biệt…
“Nếu con luôn miên mật với Đại Thủ Ấn
Như đã giải thích, đó là tinh túy của Mật hạnh
Trong mọi hành động,
con hãy buông bỏ mọi sự mong cầu
Hãy để vọng tưởng đến rồi đi…”
Giống như đại dương vẫn tồn tại bền vững dù
cho có những sóng lớn
Cũng không làm tổn hại đến tâm Vô Trụ
Hoặc chí đến tâm Vô Phân Biệt
Đó chính là Mật Chú cao thượng nhất…”
Bạn không thể kiến tánh qua kinh tạng. Nếu bạn kiến tánh, bạn sẽ thấu hết mọi kinh tạng của thế gian. Kinh tạng không là gì ngoài những chứng nhân đã chứng đắc. Chúng là những chứng nhân. Bạn không thể thấu triệt chân lý qua chúng. Một khi bạn đã thấu suốt Chân Tánh, chúng sẽ là chứng nhân. Tất cả kinh tạng của thế gian sẽ bảo rằng “Vâng, ngài đã kiến tánh rồi.” Chân lý là như vậy.
Kinh tạng sẽ xuyên suốt qua trí huệ của một bậc đắc ngộ, bất kỳ ngôn ngữ nào, bất kỳ mọi biểu tượng, và mọi ẩn dụ. Khi bạn kiến tánh rồi, bạn thấu suốt mọi kinh tạng, ngôn ngữ, biểu tượng, và mọi ẩn dụ của thế gian…38
Có người hỏi tôi “Ngài làm gì ở nơi chốn này? Có lúc ngài thuyết giảng về Mật Tông và Tilopa. Có lúc ngài lại thuyết giảng về Du già và Patanjali39. Có đôi lúc, ngài lại đề cập đến Lão Tử và Trang Tử, Đạo nhân và Đạo. Có đôi lúc, ngài lại nhẩy qua Heraclitus40 và Đức Chúa Giê Su.”
Tôi vẫn giảng thuyết như họ. Tôi không đề cập đến điều gì khác hết. Heraclitus hay Tilopa, hay Đức Phật hay Đức Chúa Giê Su. Đối với tôi không có gì khác biệt. Tôi đang nói về chính tôi. Họ chỉ là một viện cớ. Khi bạn đắc ngộ rồi, bạn sẽ thông suốt tất cả mọi kinh tạng của thế gian. Không còn kinh tạng Ấn Độ, kinh tạng Do thái, Thánh Kinh Công giáo nào mà bạn sẽ không biết. Đột nhiên, sau khi bạn đã đắc ngộ, bạn trở thành thiên thể của tất cả mọi kinh tạng…
Tôi là vừa là một tín đồ Công giáo, vừa là một tín đồ Ấn Độ, Hồi giáo. Tôi vô hữu thể. Tự tánh, một khi bạn đã nhận biết nó rồi, nó siêu vượt trên mọi tạng kinh. Tất cả mọi kinh tạng đều hướng dẫn về nó. Kinh tạng không là gì ngoài một ngón tay chỉ vầng trăng. Một khi đã bạn sáng suốt, bạn thấu suốt tất cả mọi kinh điển. Thông qua kinh tạng, bạn trở thành giáo phái. Bạn sẽ là tín đồ Công giáo, nếu bạn bám víu vào Kinh Thánh. Bạn sẽ là tín đồ Hồi giáo, nếu bạn bám víu vào kinh Koran. Bạn sẽ là tín đồ Ấn giáo nếu bạn bám víu vào Chí Tôn Ca (Gita), nhưng bạn sẽ không phải là một con người tín ngưỡng. Đặc tính Tín ngưỡng xảy ra khi Chân lý xảy ra với bạn. Bắt nguồn từ đó, bạn không bám víu vào bất cứ cái gì nữa. Tất cả mọi kinh tạng sẽ bám víu vào bạn. Bạn không thờ phụng bất kỳ một ai.
Mọi kinh tạng sẽ theo dấu chân của bạn. Chúng là những chiếc bóng của bạn. Tất cả các kinh tạng đều giống nhau, bởi chúng đồng đề cập đến một tiêu điểm giải thoát. Ẩn dụ của chúng, dĩ nhiên, sẽ khác nhau. Ngôn ngữ chúng khác nhau, nhưng kinh nghiệm thì vẫn vậy. Đức Phật thường minh thị với đệ tử của ngài, “Con có thể nếm vị mặn của đại dương ở bất cứ một nơi chốn nào, nhưng lúc nào con cũng cảm nhận được hương vị mặn mà của nó.” Nếu bạn nếm vị mặn từ kinh Koran, từ Thánh Kinh, từ Torah, hay Talmud, hương vị mặn mà này vẫn như nhau. Kinh tạng không thể giúp bạn tìm đến Chân lý. Thật sự, chúng sẽ là những vật thể khô cứng và tê liệt. Khi bạn kiến tánh rồi, sự sống đột nhiên trở thành một nguồn kinh tạng bao la. Xuyên qua sự chứng đắc của bạn, chúng trở nên sinh động hơn. Xuyên qua bạn, chúng được hồi sinh.
Đó là những gì mà tôi đang làm, sự tái sinh của Tilopa. Ngài tịch diệt hằng trăm năm về trước. Không một ai đề cập đến ngài. Không một ai giúp ngài tái sinh. Tôi giúp ngài tái sinh. Khi tôi còn hiện diện, ngài sẽ sống động một lần nữa. Bạn có thể gặp gỡ ngài nếu bạn có đủ tiềm năng. Ngài tồn tại ngay nơi chốn này. Nếu bạn đầy trí tuệ, bạn có thể cảm giác bước chân đi của ngài. Ngài lại tái sinh qua sắc tướng. Xuyên qua tôi, tất cả những kinh tạng của thế gian sẽ hối sinh . Thông qua tôi, chúng có thể tìm về thế gian. Tôi trở thành cái neo.
Đây là phận sự mà tôi đang làm. Tôi muốn bạn hành sự như vậy trong chính cuộc đời của bạn. Khi bạn tỉnh thức, khi bạn thực sự nhận biết, bạn hãy mang tất cả những gì vi diệu trong quá khứ, và giúp chúng đồng tái sinh. Bạn hãy hồi phục chúng, để các bậc giác ngộ, người đã nhận biết, có thể lại tồn tại hơn trên trái đất này. Một lần nữa, các ngài lại du hành nơi chốn này, và tiếp tục công cuộc hóa độ chúng sinh…
Chú thích:
31 Frierdich Nietzche, triết gia Đức, nổi tiếng với câu nói, “Thượng Đế đã chết.”
32 Tổ Bồ Đề Đạt Ma bảo: “...Khi mê thì (thấy) có tội. Khi hiểu thì (thấy) không có tội. Tại sao vậy? Vì tội tánh vốn không. Khi mê thì không tội thấy có tội. Nếu hiểu rồi thì đối tội thấy không tội. Tại sao vậy? Kinh nói: Muôn pháp đều không tự tánh, cứ dùng nó đừng ngờ, ngờ tức thành tội. Tại sao vậy? Vì tội do nghi ngờ sanh ra. Nếu thấu suốt được lẽ ấy thì bao nhiêu tội nghiệp đời trước đều tiêu tan hết.” (trích Chương 5: Ngộ Tánh Luận – Sáu Cửa Vào Động Thiếu Thất – Trúc Thiên dịch, 1969)
33 Maharishi Mahesh Yogi là một đạo sư Ấn Độ sáng lập ra Thiền Chuyển Hóa (Transcendental Meditation) cách đây 20 năm. Pháp Thiền này rất thịnh hành ở Hoa Kỳ.
34 Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud; (6 tháng 5, 1856 – 23 tháng 9, 1939) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học. Cho đến ngày nay mặc dù lý thuyết về phân tâm học của ông còn gây nhiều tranh cãi và người ta còn đang so sánh hiệu quả của các phương pháp phân tâm học của ông với các phương pháp điều trị khác, nhưng cũng phải thừa nhận rằng ông là một nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn trong thế kỷ 20.
35 Nhà Phật cũng bảo: “Tự giác nhi giác tha.” (Tự mình giác ngộ trước đã, sau đó mới độ người).
36 “Cái Động của Đạo, không phải là đi ra ngoài, mà là “trở vào” trong. Trở vào trong tức là trở về “Gốc”(…), cũng có nghĩa là ‘trở về bản tánh’, cái Có trở về cái Không. Theo Đạo thì không ‘tán ra’ mà là ‘trở vào’. ” (Lão Tử Đạo Đức Kinh, Chương 40 – Thu Giang Nguyễn Duy Cần dịch và bình giải.)
37 Là chỗ mà Kinh Kim Cang nói đến: “Ưng vô sở trụ, nhi sanh kỳ tâm.”.
38 Lão Tử cũng đồng một ý như thế: “Không ra khỏi cửa mà biết được việc thiên hạ. Không dòm ngoài cửa, mà thấy được Đạo Trời” (Bất xuất hộ, tri thiên hạ. Bất khuy dũ, kiến Thiên Đạo) … “Bởi vậy, thánh-nhơn, Không đi mà biết, Không thấy mà hiểu, Không làm mà nên” (Thị dĩ thánh nhơn. Bất hành nhi tri. Bất kiến nhi danh, Bất vi nhi thành). Lão Tử Đạo Đức Kinh, Chương 47 – Thu Giang Nguyễn Duy Cần dịch và bình chú.
39 Patanjali: tác giả bộ kinh Yoga Sutra.
40 Heraclitus of Ephesus: (535-475 BAY CAO) Một triết gia Hy Lạp nổi tiếng, tiền chủ thuyết Socrates, và cũng là một triết gia Tây phương đầu tiên đã cổ xướng hệ thống hóa triết lý lành mạnh. Sáng tác của ông đã ảnh hưởng mãnh liệt tư tưởng của Socrates, Plato và quá trình tiến hoá của nền triết học hiện đại.
Xem tiếp Chương 6 – Quay về Mục lục
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét