Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

Zangthalpa – Phần 4: CON QUỶ HAY BỒ TÁT


Zangthalpa nghe thấy điều đó, ông liền nói tiếp:

– Các bạn hãy lắng nghe. Tôi xin kể lại một câu truyện từ kho tàng cổ tích thế giới, mà tôi đã nghe được trên đường đi du lịch. Câu truyện có tên là: CON QUỶ HAY BỒ TÁT.


Ngày xửa ngày xưa, trên một vùng thảo nguyên xa xôi nọ, có một cô gái tên là Jaya. Được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, ba mẹ hết lòng yêu thương, cô sống mà không phải suy tư gì. Nhưng kể từ khi cha mẹ qua đời, Jaya phải sống một mình với người dì họ tên là Sagara. Chồng của dì cũng mất sớm, dì có 2 người con và chỉ coi cô như con ở. Càng ngày dì càng trở nên cáu gắt và bất công đối với cô. Jaya phải làm việc nhà quần quật từ sáng đến tối nhưng chẳng bao giờ làm dì hài lòng.

Vào một buổi sáng nọ, Jaya thức dậy từ năm giờ sáng để nấu cám cho lợn ăn. Nồi cám chưa kịp sôi, dì cô đã gắt lên: “Sao giờ này còn chưa đi chẻ củi?”. Jaya chạy vội ra sân, ôm đống củi đi chẻ thì một lúc lại nghe tiếng cằn nhằn: “Sao cái sàn nhà bẩn thế, giờ này mà mày còn chưa quét nhà?”. Xếp nhanh những thanh củi vừa được chẻ, cô chạy vào vớ lấy cái chổi và quét nhà. Vừa quét được vài nhát, Jaya lại nghe tiếng dì la ló ở dưới bếp: “Cái nồi này bẩn quá, bao giờ mày mới học được cách lau sạch đây?”.

Cô liền chạy xuống bếp: “Con xin lỗi, tối qua con vội đi vắt sữa bò nên rửa có phần không sạch. Dì để đấy, tí nữa con rửa lại”. Bà dì hét lớn: “Không xin lỗi gì hết, đồ lười biếng!”

Nước mắt lăn xuống từ đôi mắt nâu buồn của Jaya. Cô để chổi sang một bên, xắn đôi tay áo nhàu nát màu đất của mình lên ngang khuỷu rồi bắt đầu lấy giẻ lau chiếc nồi. Tay của cô run lên cùng với tiếng nức nở làm nước lại bắn xuống sàn nhà. Dì của Jaya với khuôn mặt đỏ giận dữ và đôi mắt trợn trừng, xông tới mắng: “Mày bôi bẩn còn nhiều hơn làm sạch, đồ ẩu đoảng vô tích sự! Nuôi mày chỉ tốn cơm, lớn tí nữa tao sẽ bán mày đi làm vợ lẽ người ta cho rảnh nợ…”

Jaya đáng thương cất vội cái nồi, cúi xuống lau sàn nhà rồi ôm khuôn mặt đầy nước mắt chạy thẳng ra ngoài cánh đồng. Quá đau khổ, cô đứng khóc nức nở dưới gốc cây. Đây không phải lần đầu tiên dì bất công với cô như thế. Cô cố nhắc lại với mình lời của vị sư già cô thường kính trọng: “Hãy nhìn mỗi người con gặp như một vị Bồ tát”. Nhưng khác với mọi lần, nó không làm cô vơi nhẹ một chút buồn nào. Hình ảnh của người dì với khuôn mặt đỏ dữ tợn, đôi mắt long sòng sọc và tiếng quát tháo không tài nào ra khỏi tâm trí của cô. Tuyệt vọng, cô chỉ muốn tìm một góc nào thật kín, thật tối để được nằm khóc cho đến cạn kiệt nước mắt và có lẽ không cần phải dậy nữa!

Cô lầm lũi bước đi về phía ngọn núi phía sau nhà, nơi có một cái động to và sâu thẳm. Chiếc động này cô đã đi qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ dám chui vào. Khi Jaya đến trước cửa động, cô trèo lên những tảng đá, tò mò nhìn vào phía trong. Một miệng hang sâu hun hút hiện ra với những tiếng gió rít lên ghê rợn. Mím chặt môi, cô bước vào cửa động.

“Thật là tối, đúng là chỗ mình cần!”, cô tự thì thầm với chính mình. Dần dần chỉ còn một chút ánh sáng từ bên ngoài có thể lọt vào. Mỗi bước chân của cô vang lên rồi lọt thỏm vào chiều sâu hun hút. Jaya bỗng trượt ngã xuống mặt hang lạnh ngắt. Khi cô ngẩng mặt lên, cô cảm thấy như đông cứng lại vì những gì mình nhìn thấy…

Trước mắt của cô là một gương mặt đỏ rực với hai mắt long sòng sọc giống như một nữ quỷ hung dữ. Jaya bò lùi về phía sau một tảng đá, thân thể cô run rẩy. Một âm thanh ồm ồm vang lên từ phía đối diện:

– Vẻ ngoài này tạm bợ – Con yêu ơi đừng sợ!

Jaya vẫn không yên tâm hơn, cô lùi sâu hơn vào phía sau tảng đá và rút con dao mang sẵn trong người. Âm thanh lại vang lên:

– Đừng trốn và đừng chạy – Không như con thấy vậy!

– Có phải ngươi đang nói chuyện với ta không? Jaya thốt lên từ phía sau tảng đá.

– Mở trái tim con ra – Cho nỗi sợ lùi xa!

Không nghi ngờ gì nữa, nữ quỷ đang nói chuyện với Jaya.

– Bà muốn gì ở tôi? Jaya nói như khóc.

– Hãy nhìn sâu vào mắt – Những nhầm lẫn sẽ tắt!

“Nhìn vào mắt nữ quỷ ư? Làm sao mình dám!”, Jaya nghĩ vậy nhưng ngồi dậy, ngẩng đầu lên, nhìn qua tảng đá với đôi mắt he hé. Nữ quỷ đang gần ngay phía trước rồi, “Có lẽ mình nên làm điều đó nếu không nữ quỷ sẽ ăn thịt mình mất!”. Cô mở mắt ra nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt nữ quỷ mà vội quay đầu đi ngay vì vẫn còn sợ hãi.

– Nhìn ta như người bạn – Nỗi sợ con sẽ cạn.

– Tôi sẽ cố gắng, nhưng bà đừng đến gần hơn nhé!

Jaya lấy hết can đảm, quay đầu nhìn lại một lần nữa. Cô nhớ lời của vị sư già: “Hãy nhìn bất cứ ai con gặp như một vị Bồ Tát”. Đầu tiên cô nhìn thấy một nữ quỷ hung tợn, sau đó cô nhìn thấy một đôi mắt long lanh. “Đây có thể là một vị Bồ Tát như lời tu sĩ dạy”, cô tự trấn an mình. Nhìn sâu hơn nữa vào đôi mắt ấy, cô bỗng thấy một sự dịu dàng kỳ lạ rồi khuôn mặt của nữ quỷ bỗng trở nên xinh đẹp lạ thường. Ngay thời điểm ấy, nữ quỷ bỗng tan thành một làn khói. Và, ngay ở chỗ đó, một người phụ nữ xinh đẹp và hiền từ đang đứng giữa một quầng sáng rực rỡ! Quá bất ngờ, Jaya lắp bắp:

– Bà…. Bà là ai?

– Bồ tát chính là ta – Cuối cùng con nhận ra.

Jaya thở phào nhẹ nhõm, trong cô dâng lên một sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ:

– Con đã từng nghe về các nữ Bồ tát, họ có những phép thuật rất kỳ diệu, chắc hẳn bà cũng có chứ?

– Kỳ diệu hơn mọi điều – Trái tim biết thương yêu.

Câu trả lời quả là khó hiểu. Nhưng Jaya vẫn chưa hết bỡ ngỡ, cô nhìn quanh và hỏi:

– Thế còn con quỷ dữ lúc nãy đâu rồi?

Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt nữ Bồ tát:

– Ta là như thế nào – Do cách con nhìn vào.

– Có nghĩa là bà cũng là con quỷ dữ lúc nãy ư?

Nữ Bồ tát mỉm cười gật đầu và nói thêm:

– Điều bây giờ con cần – Là nuôi những hạt mầm.

Jaya tròn mắt:

– Hạt mầm gì cơ ạ?

Nữ Bồ tát cho tay vào trong tảng đá cứng, thật kỳ lạ, tảng đá bỗng như trong suốt mà không hề ngăn cản tay bà. Bà lấy ra một cuộn giấy và đặt vào tay của Jaya:

– Vượt qua mọi sợ hãi – Tình yêu sẽ còn mãi!

Vừa nói xong, nữ Bồ tát tan dần vào ánh sáng và biến mất.

– Từ từ đã, con vẫn chưa hiểu gì cả!

Jaya nói vọng theo, nhưng cô đã không còn thấy thêm gì nữa.

Tuy không hiểu nhiều nhưng Jaya vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, cô rời khỏi hang. Trời đã gần tối, mặt trăng đã lấp ló trên đỉnh núi. Nhìn xuống bàn tay, Jaya thấy cuộn giấy mở đầu bằng 4 chữ “Con đường Trong suốt”. Từ những gì nữ Bồ tát nói, cô hiểu đây là những hạt mầm mình cần phải vun trồng. Tậm trạng vui vẻ, Jaya cất bước về nhà…

Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng hét của dì Sagara:

– Sao giờ này mày mới về? Đáng ra giờ này mày phải nấu xong cơm rồi! Lại đây, mày sẽ biết tay tao.

Nỗi sợ bị dì đánh mắng lại nổi lên trong lòng. Cô lùi vào phía sau cánh cửa, hai tay nắm chặt, chuẩn bị đón cơn thịnh nộ sắp đổ lên đầu. Cô định chạy ra cánh đồng và khóc như mọi khi…

“Vẻ ngoài này tạm bợ – Con yêu ơi đừng sợ!”

Âm thanh lúc nãy trong động bỗng tự nhiên vang lên trong đầu cô. Jaya dừng lại, nỗi sợ của cô dường như yếu đi…

“Đừng trốn và đừng chạy – Không như con thấy vậy!”

Trí nhớ rõ mồn một về những gì đã diễn ra trong động sâu lại hiện ra. Jaya suy nghĩ về câu nói đó, tự nhủ rằng, có lẽ hoàn cảnh chưa đến mức đáng sợ như mình tưởng.

“Mở trái tim con ra – Cho nỗi sợ lùi xa”.

Jaya nhìn về khuôn mặt đỏ lựng của dì, cô cố gắng suy nghĩ cho dì mình. Phải chăng dì cũng có những nỗi khổ riêng nên mới suốt ngày cáu gắt như vậy? Thay vì sợ hãi, cô mở rộng trái tim, một niềm thương cảm nhen nhóm…

“Hãy nhìn sâu vào mắt- Những nhầm lẫn sẽ tắt”.

Cô nhìn sâu vào mắt dì… Đầu tiên cô thấy một ánh mắt giận dữ, nhưng ẩn dưới đó là bao đau khổ khôn nguôi vì phải hứng chịu cái chết của chồng cùng với những năm tháng nhọc nhằn một mình nuôi 2 đứa con ruột lẫn đứa cháu họ. Rồi cô thấy một ánh mắt cũng đang khao khát yêu thương và thông cảm.

Cô bỗng thấy biết ơn và yêu thương dì hơn bao giờ hết! Dù sao nếu không có dì, cô cũng đã phải sống cuộc sống phiêu bạt nay đây mai đó. Nếu không có dì, cô sẽ không chạy vào động và không gặp được nữ Bồ tát. Nếu không có dì, cô đã không có quyết tâm thực hành những điều nữ Bồ tát dạy.

“Nhìn ta như người bạn – Nỗi sợ con sẽ cạn”

Người dì suốt ngày chỉ đem đến khổ đau và tai họa dường như biến mất. Trước mặt cô là một bà mẹ tần tảo, thân thương, đã chịu nhiều đau khổ mà không có ai chia sẻ cùng. Không còn một chút sợ hãi nào, cô tiến đến gần hơn, ôm chầm lấy dì.

“Bồ Tát chính là ta – Cuối cùng con nhận ra”

Jaya nghẹn ngào xúc động… Nhờ có lời dạy này, cô nhận ra rằng dì mình không khác nào một vị Bồ tát đã ở bên cô từ lâu. Tất cả những điều dì đã làm với cô từ yêu thương, chăm sóc đến giận dữ, đánh đập đều có một ý nghĩa nào đó mà đến giờ cô mới bắt đầu hiểu được. Cô thơm lên má dì. Lần đầu tiên, cô thấy khuôn mặt dì khi dịu xuống cũng thật là đẹp!

“Vượt qua mọi sợ hãi – Tình yêu sẽ còn mãi”.

Ở đâu không còn sợ hãi, ở đó sẽ có tình yêu. Tình yêu đã có sẵn ở đó nhưng tạm bị nỗi sợ hãi che mờ. Có lẽ đó là bài học đầu tiên, “Bồ tát dì” đã đến và dạy cho cô.

“Ta là như thế nào – do cách con nhìn vào”.

Đó là bài học thứ 2. Dì của Jaya có phải là một nữ Bồ tát hay không hoàn toàn do cách cô nhìn.

Cái ôm và nụ hôn của Jaya làm dì cô khựng lại, trái tim của bà như được đánh thức, người của bà chùng xuống, không nói nên lời. Tuy cơn giận chưa tan hẳn nhưng bà bỗng thấy lòng nhẹ đi, bà không muốn trách mắng nữa mà chỉ đẩy cô ra rồi bỏ đi.

“Kỳ diệu hơn mọi điều – Trái tim biết thương yêu”.

Lúc này, tất cả những điều nữ Bồ tát nói trở nên vô cùng ý nghĩa đối với Jaya. Cô học được rằng, thật tuyệt vời khi biết cách yêu thương ngay khi người khác đang làm mình đau khổ. Cô không muốn nhìn dì như một người gây chuyện nữa, cô sẽ nhìn dì mình như một vị Bồ tát.

“Điều bây giờ con cần – là nuôi những hạt mầm”.

Cô sẽ học cách gieo những hạt mầm của tình thương và trí tuệ, cho dù người kia đối xử với cô như thế nào. Cô muốn làm theo những gì ghi trong cuộn giấy. Còn gì tuyệt vời hơn nếu có thể trở thành một vị Bồ tát để giúp đỡ mình và mọi người một cách sâu sắc! Cô tự hứa với lòng phải quyết tâm thực hiện những gì ghi trong cuộn giấy mà nữ Bồ tát đã trao.

Ngày qua ngày, Jaya đối xử với dì mình như đối xử với một nữ Bồ tát. Mỗi khi bị dì nóng giận và quở trách, cô liền coi đó là một cơ hội để áp dụng Pháp. Dù bị dì đối xử bất công, cô cũng không giữ một chút oán trách nào trong tâm. Mỗi lần bị làm tổn thương, nhờ có Pháp, cô đều cố gắng đáp lại bằng ánh mắt và nụ cười yêu thương. Cô thực hành chăm chỉ những gì ghi trong cuộn giấy. Đối với cô, Dì thực sự đã trở thành một vị Bồ tát giúp cô tiến nhanh hơn trên con đường đã chọn.

Rồi ngày nọ, vào một đêm trăng sáng, Jaya đang ngủ trên tấm nệm của mình. Dì đã đến ngồi bên, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, thì thầm:

– Con yêu, hãy chỉ cho ta cách để trở nên yêu thương và trí tuệ, giống như con!


Khi Zangthalpa kể xong câu chuyện, ngay cả những người nghi ngờ về ông nhất cũng không còn để ý chuyện tại sao ông lại ngồi đó giữa đám cầu vồng nữa. Họ đang mải nghĩ xem nên nhìn người khác là Bồ tát như thế nào và nên bắt đầu từ ai trong số họ quen!
Phần 5 - Quay Về Mục Lục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét